Chương 21: (Vô Đề)

Phiên ngoại của Cửu công chúa

Ta tên là Tần Tĩnh Nghi, là Cửu công chúa của Thịnh triều. Từ nhỏ, ta đã có hai người mẫu thân. Một người là mẫu hậu của ta trên bức tranh, còn người kia là mẫu phi nuôi dưỡng ta, Phục Hoàng quý phi.

Ta còn có vài huynh đệ và muội muội

- Tứ hoàng huynh Nguyên Du, Thập hoàng đệ Nguyên Chiêu, và Thập nhất hoàng muội Chước Hoa. Chúng ta đều lớn lên trong Chung Thúy cung.

Tứ hoàng huynh thì yếu ớt như liễu trước gió, suốt ngày cầm sách đọc rồi ho khan. Tấm thân mảnh mai ấy, gặp phải con ch. ó lớn nào cũng là một kiếp nạn.

Nguyên Chiêu từ nhỏ vô lo vô nghĩ, đặc biệt là rất ham ăn. Hồi nhỏ hắn béo tròn như con cóc vàng, cắn một đồng tiền vàng là có thể thu hút tài lộc.

Còn tiểu Chước Hoa thì nhìn thuận mắt hơn.

Mới vài tháng tuổi mà đã bò rất nhanh, vừa bò vừa cắn người. Tứ hoàng huynh chạy chậm nhất, nên có thời gian tay hắn lúc nào cũng đầy dấu răng.

Còn ta, là người chạy nhanh nhất trong số bọn họ.....

Phục mẫu phi rất khác biệt so với các phi tần khác. Người rất thích sửa chữa đồ vật, và khi ở bên cạnh người, luôn mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Dù ta không phải là con ruột của Phục mẫu phi, nhưng lại là đứa con được người sủng ái nhất. Từ nhỏ, ta đã hoạt bát hiếu động, vậy nên Phúc mẫu phi không chỉ cho phép ta học cùng các hoàng tử, mà còn cho ta đi đến diễn võ trường học võ nghệ.

Ai nấy đều thấy rõ, phụ hoàng có kỳ vọng rất lớn vào Nguyên Chiêu. Thế nhưng, Nguyên Chiêu chẳng có chí lớn, chỉ thích theo Phục mẫu phi nghịch ngợm các món đồ cổ. Ngay cả trốn học cũng là để nghiên cứu đồ vật, chẳng ai có thể cản nổi.

Phụ hoàng ép hắn học sách, luyện võ.

Nguyên Chiêu bề ngoài ngoan ngoãn nghe lời, nhưng sau lưng lại làm trò lớn — hắn mang toàn bộ hộp ấn ngọc của phụ hoàng đi xâu thành chuỗi hạt.

Phải biết rằng, đến cả Phục mẫu phi cũng chỉ dám giấu ấn của phụ hoàng, vậy mà Nguyên Chiêu — đứa bướng bỉnh nhất Chung Thúy Cung — dám mài chúng thành chuỗi hạt.

Lúc ấy, phụ hoàng nhìn thấy bàn đầy chuỗi hạt, giận đến mức mặt mày tái mét.

Vô lễ! Vô lễ!! Phụ hoàng mất cả hình tượng, vén tay áo lên nói:

"Tên tiểu tử thối, trẫm sẽ treo ngươi lên cây nghênh khách tứ phương!"

Mỗi lần đánh Nguyên Chiêu xong, phụ hoàng sẽ đi tìm Phục mẫu phi. Nếu Phục mẫu phi đang bận sửa đồ vật cũ, thì thật khéo làm sao. Phục mẫu phi tìm sự bình yên trong việc sửa đồ cổ, còn phụ hoàng thì tìm sự bình yên từ Phục mẫu phi.

Dù phụ hoàng có giận dữ đến mấy, thì lúc này cũng sẽ ngồi một bên nhìn, không rời mắt một buổi chiều.....

Khi trưởng thành, ta được ra khỏi cung và lập phủ với thân phận của hoàng tử. Phục mẫu phi nói:

"Nguyên Chiêu không thể gánh vác việc lớn, nhưng Tĩnh Nghi văn thao võ lược, đúng là tài năng hiếm có."

Phụ hoàng nghe lời Phục mẫu phi, đổi lễ trưởng thành của ta từ vàng bạc ngọc ngà thành một đạo quân.

Từ khi ta còn nhớ, phụ hoàng luôn nắm chặt quân quyền trong tay. Đây là lần đầu tiên người phá lệ.....

Ta thành thân với một tiểu lang quân tuấn tú, dịu dàng. Thế nhưng sau khi cưới, ta lại lo lắng rằng mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc luyện tập quân đội.

Ta vào cung, bày tỏ nỗi lo lắng với Phục mẫu phi.

Ta buồn bực nói:

"Mẫu phi, con phải nghĩ cách tránh thai thôi."

Hồng Trần Vô Định

Phục mẫu phi nghe xong, lén lút đưa cho ta một lọ nhỏ:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!