Ta nhìn hắn một lúc, rồi nắm lấy tay hắn:
"Thần thiếp muốn nhận Tiểu Đào làm muội muội, cho nàng nhập gia phả nhà họ Lâm. Thần thiếp muốn tự tay lo liệu tang lễ cho nàng."
Tiểu Đào lúc còn sống là một nữ tử hoạt bát, phân minh rạch ròi giữa ân oán. Chắc chắn nàng sẽ muốn ta báo thù thay nàng.
Hoàng đế dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của ta.
Hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng:
"Được, tất cả đều theo ý nàng. Trẫm sẽ lập tức hạ chỉ."
43
Ngày hôm sau, Lâm Mông quỳ trước cổng Chung Thúy cung, mang roi xin tạ tội.
Khi ta mở cửa điện, khuôn mặt hốc hác của Lâm Mông cúi đầu đập mạnh xuống đất:
"Thần cầu xin nương nương thu hồi mệnh lệnh!"
Thấy ta im lặng, Lâm Mông lại đập đầu xuống đất:
"Thần và Tiểu Đào hai lòng yêu mến nhau, xin nương nương thu hồi lệnh."
Lâm Mông trên danh nghĩa là huynh trưởng của ta. Một khi ta nhận Tiểu Đào làm muội muội, hắn cũng sẽ là huynh trưởng của nàng.
Đôi mắt Lâm Mông đỏ hoe, nhìn ta khẩn khoản:
"Ngày ấy, trong cung yến, thần đang trực ban. Thần nhìn thấy một tiểu cung nữ chui qua lỗ chó vào Chung Thúy cung. Thần lén lút nhìn nàng cùng nương nương nhảy múa, nàng cười rất đẹp..."
Ta tát mạnh vào má hắn:
"Lâm Mông, ngươi có xứng không?"
Lâm Mông biết mình lỡ lời, liền lau vết m.á. u nơi khóe miệng rồi nói tiếp:
"Tiểu Đào đã từng hứa với thần, đợi đến khi nương nương có thể cao gối vô ưu, nàng sẽ thành thân với thần. Thần cũng đã hứa với nàng, đời này yêu nàng, bảo vệ nàng, chỉ có nàng là thê tử. Cầu xin nương nương tác thành cho chúng thần!"
Ta đã thức trắng cả đêm, giờ đây đã kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần:
"Lâm Mông, Thẩm gia muốn hãm hại Thập hoàng tử, gián tiếp gây ra cái c.h.ế. t của Tiểu Đào. Còn ngươi thì sợ hãi lệnh của gia tộc, ngay cả lúc cuối đời của nàng cũng không dám đến gặp."
"Hôm qua, vì vị trí thống lĩnh cấm quân trống, Thẩm gia đã tiến cử ngươi để bổ sung vào. Nhờ vậy mà Thẩm Lê Lạc mới có thể mượn cớ điều động cấm quân để đẩy ngươi ra ngoài."
"Khi ngươi đang thăng quan phát tài, thống lĩnh cấm quân, thì Tiểu Đào của bổn cung bị người ta đ.â. m nhiều nhát, bị đẩy xuống giếng, hấp hối chờ chết. Lâm Mông, ngươi nói ngươi yêu nàng, bảo vệ nàng, nhưng lời hứa của ngươi rẻ mạt đến thế sao?"
"Ngươi có biết lúc nàng chết, tay vẫn còn nắm chặt con d.a. o gỗ nhỏ này không?"
Ta ném con d.a. o gỗ đã bị ngâm nước đến biến dạng, co ngót vào trước mặt hắn.
Lâm Mông run rẩy đôi tay, nâng niu con d.a. o gỗ. Nhìn vết m.á. u trên con dao, một nam tử cao lớn như hắn bỗng co rút lại, quỳ trước mặt ta, khóc không thành tiếng.
Ta lạnh lùng nói:
"Lâm Mông, ngươi là một kẻ hèn nhát. Thẩm gia hại c.h.ế. t Tiểu Đào, nhưng ngươi vẫn tiếp tục bán mạng cho Thẩm gia. Bổn cung sẽ không thu hồi mệnh lệnh. Bởi vì Tiểu Đào của bổn cung không thể gả cho một kẻ hèn nhát vô dụng như ngươi."
Một lúc lâu sau, Lâm Mông đem con d.a. o gỗ đã biến dạng nhét vào trong n.g.ự. c áo, giữ chặt trước n.g.ự. c như trân bảo.
Hắn cúi đầu thật sâu trước ta, đôi mắt trống rỗng nhưng kiên định:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!