5
Ta và Lệ Chi đứng canh ở cửa.
Lệ Chi khi rảnh rỗi thường thích nói về những chuyện cũ.
Nhắc đến Diên quý phi, nàng tỏ vẻ không hài lòng:
"Ngày xưa, nương nương và quý phi cũng từng là bạn thân. Ai ngờ nàng ta lại nhân lúc bệ hạ say rượu... Vì thế, bệ hạ mới buộc phải đưa nàng vào Đông cung trước."
Khi đó, Diên Dung được tiên hoàng ban làm trắc phi của Thái tử Tần Chấp, và nhanh chóng mang thai. Nhưng trước khi đứa trẻ kịp chào đời, thánh chỉ sắc phong đích nữ nhà họ Thẩm
- Thẩm Trầm Hương
- làm Thái tử phi đã được ban ra.
Một tháng sau khi Thái tử thành hôn, đứa con trong bụng Diên Dung đã bị sẩy thai một cách bất ngờ.
Sau đó, khi tên Hoàng đế đáng ghét lên ngôi, Hoàng hậu hạ sinh Hoàng trưởng tử. Đáng tiếc thay, khi hài nhi lên ba, chẳng may bị rơi xuống nước, nhiễm phong hàn, tổn hại căn bản, không lâu sau đã qua đời.
Những hài nhi trong cung dường như đều có số phận bi thảm.
Hồng Trần Vô Định
Lệ Chi nói:
"Sau chuyện đó, nương nương bị bệnh nặng, gần đây mới bắt đầu trở lại quản lý công việc trong lục cung. Bức 'Lô Nhạn Đồ' chính là quà bệ hạ tặng nương nương khi đại hôn ở Đông cung, nên nương nương đặc biệt quý trọng."
Ta gật đầu hiểu rõ.
Sau khi Hoàng đế rời đi, Lệ Chi từ dược phòng mang đến một bát thuốc.
Hoàng hậu nhận lấy, đôi mày khẽ nhíu lại:
"Thuốc đắng này, còn phải uống bao lâu nữa đây?"
Nghe vậy, Lệ Chi liền kiên nhẫn khuyên nhủ:
"Nương nương, đây là bát thuốc điều dưỡng cơ thể để chuẩn bị mang long thai..."
Hoàng hậu khẽ lắc tay.
Nàng cúi mi mắt, từng ngụm từng ngụm uống cạn bát thuốc.
Ta suy nghĩ một chút, rồi lấy ra một gói mơ gừng. Trước khi xuyên không, ta rất thích những món ăn vặt chua chua ngọt ngọt. Sau khi đến đây, ta vẫn giữ thói quen mang theo một gói mơ gừng bên mình, mỗi khi thèm ăn lại lấy ra một viên.
Nhìn ta đưa mật mơ đến trước mặt, Hoàng hậu cười nhẹ nhàng, có chút bất đắc dĩ:
"Bổn cung đâu phải trẻ con..."
Thấy ngài từ chối, ta có chút ngượng ngùng rụt tay lại.
Thực ra, Hoàng hậu lúc này cũng chỉ mới khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Ở hiện đại, tuổi này mới vừa tốt nghiệp, có lẽ vẫn còn là cô con gái cưng trong gia đình. Thế nhưng, trong thời đại này, nàng đã thành thân, sinh con, trở thành Hoàng hậu trung cung trang nghiêm.
Nhìn thấy ta có chút buồn bã, Hoàng hậu chớp mắt. Nàng đột nhiên vươn tay, nhặt lấy một viên mơ từ tay ta.
Nàng cười dịu dàng:
"Nhưng, thỉnh thoảng ăn một viên cũng không sao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!