Trong tẩm điện không còn ai khác, hoàng đế nhíu mày hỏi:
"Ngươi làm trò này là vì trách trẫm?"
Ta kìm nén sự bực dọc trong lòng, hất tay hắn ra:
"Thần thiếp không dám. Thần thiếp chỉ là con d.a. o mà bệ hạ dùng để đối phó với Diên phi. Nay Diên gia đã suy tàn, thần thiếp cũng không còn giá trị lợi dụng, tất nhiên không dám làm phiền bệ hạ nữa."
34
Hoàng đế cũng nổi cơn thịnh nộ:
"Ngươi đang trách trẫm lợi dụng ngươi?"
"Ngươi muốn báo thù Diên Dung, là trẫm đã giúp ngươi."
"Trẫm đã ban cho ngươi gia thế, phần thưởng, địa vị, thậm chí còn đặc biệt sủng ái ngươi."
"Ngươi còn điều gì không hài lòng nữa?"
Ta lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào ngài:
"Thần thiếp không trách ngài lợi dụng thần thiếp, mà thần thiếp trách ngài đã lợi dụng tiên hoàng hậu!"
"Nàng là một người tốt như vậy."
"Vì ngài, nàng mất đi bạn thân, con cái, gia tộc, thậm chí cả sinh mệnh…"
"Cuối cùng, ngay cả khi chết, nàng cũng trở thành công cụ để ngài tiêu diệt Diên gia."
Ta dừng lại một chút, rồi nói ra câu cuối cùng:
"Từ xưa đế vương vô tình, thần thiếp thực sự không dám tiếp tục hầu cận bên ngài nữa."
Hoàng đế tức giận bừng bừng.
Hắn giận dữ chỉ vào ta:
"Ngươi quá đáng lắm rồi!!"
Lần cuối hắn giận dữ như vậy là trong tang lễ của tiên hoàng hậu.
Quá đáng? Ta cười lạnh,
"Thần thiếp quá đáng không phải lần đầu. Chẳng lẽ lần này ngài lại muốn ban c.h.ế. t cho thần thiếp sao?!"
Hoàng đế tức đến nỗi gân xanh trên trán nhảy lên, nắm lấy cái cốc trên bàn và ném xuống đất.
Choang—
Tiếng vỡ của gốm sứ cuối cùng cũng khiến sợi dây trong đầu ta đứt hẳn:
"Ngài cứ thử ném thêm cái cốc nữa xem!"
"Ngươi nghĩ trẫm không dám?!"
Hoàng đế lập tức cầm lấy một cái cốc khác, chuẩn bị ném.
Nhưng trong giây tiếp theo, động tác của hắn dừng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!