Ở trung tâm bức tranh là hình ảnh ta đứng giữa sân, bận rộn với các món đồ cổ.
Dần dần, một số cung nữ và thái giám to gan đã bắt đầu lén lút thò đầu qua cổng Chung Thúy cung để nhìn.
Sự chú ý của ta hoàn toàn bị thu hút bởi chiếc hộp trang trí bằng sơn mài đang được ta phục chế.
Tiểu Đào đứng cạnh ta, hỏi hết câu này đến câu khác, và ta đều giải đáp những thắc mắc của nàng:
"Chiếc hộp này làm bằng sơn mài. Sơn tự nhiên được phủ lên bề mặt gỗ, tạo ra một lớp màng bền chắc…"
"Trước tiên, chúng ta cần sửa chữa phần gỗ bị gãy. Trước khi quét sơn, cần phải trát vài lớp sơn nền. Phải đắp sơn, phủ vải, rồi quét từng lớp sơn…"
"À, Tiểu Đào, ngươi giúp ta nấu một ít keo cá đi."
Tiểu Đào ngơ ngác: "Tiểu chủ, người đói rồi sao?"
Ta giải thích rằng, trước khi có các chất kết dính hóa học, keo từ bong bóng cá thường được dùng làm chất kết dính cho các vật dụng bằng gỗ.
Khi ta dùng keo cá để gắn lại các mộng khớp của chiếc hộp sơn mài, ta nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ phía cổng cung.
Ngẩng đầu lên, ta mới nhận ra rằng bên ngoài Chung Thúy cung đã có khá nhiều cung nhân tụ tập đứng xem.
Một lão thái giám tóc bạc được nhiều người đỡ bước đến cửa.
Ông ta run rẩy cúi đầu hành lễ với ta: "Tiểu chủ, nô tài nghe nói người có thể phục chế những vật dụng cổ tinh xảo."
Hồng Trần Vô Định
Trong tay ông là một chiếc nhị hồ đã cũ kỹ: "Đây là nhạc cụ mà sư phụ của nô tài để lại."
"Xin người xem giúp, có thể sửa được không?"
...
Trong thời gian bị cấm túc.
Ta bắt đầu giúp các cung nhân đứng xem bên ngoài sửa chữa các đồ vật cũ — từ bức tượng nhỏ bị sứt mẻ, chiếc bình gốm vỡ góc, đến chiếc đồng hồ bỏ túi bằng đồng đã ngừng chạy...
Những thứ họ muốn sửa không quá giá trị, nhưng đối với chủ nhân của chúng, chúng đều rất ý nghĩa.
Dần dần, Nội vụ phủ lại gửi đến than đỏ tốt nhất, và Ngự thiện phòng thậm chí còn gửi thêm bánh ngọt mỗi ngày.
Cuộc sống của ta ngày càng thoải mái.
Cho đến một ngày, khi tên Hoàng đế đáng ghét và Diên phi trở về từ trường bắn, họ tình cờ đi ngang qua Chung Thúy cung.
23
Tên Hoàng đế nhìn ta, khuôn mặt tròn trịa hơn trước, biểu cảm khó hiểu: "Ngươi sống cũng thoải mái nhỉ..."
Diên phi trong bộ trang phục đi săn nhướn mày, hỏi: "Phúc Quý nhân, trong thời gian bị cấm túc, tại sao trước cổng Chung Thúy cung của ngươi lại tụ tập đông người như vậy?"
Những cung nhân đang đứng xem vội vã lên tiếng thanh minh: "Bệ hạ, Diên phi nương nương,"
"Phúc Quý nhân không hề ra khỏi Chung Thúy cung, là chúng nô tài mang đồ vật vào cho nàng ấy."
"Chúng nô tài cầu xin Phúc Quý nhân giúp sửa chữa vài món đồ cũ."
Diên phi nhíu mày, vừa định nói, thì tên Hoàng đế bỗng giơ tay lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!