1
"Hoàng hậu dạy dỗ cung nữ thật là tốt," hoàng đế cúi nhìn ta đang lăn đến chân ngài, giọng nói lạnh lùng:
"Xem ra trong cung của hoàng hậu, đến cả việc trẫm muốn ném một cái chén cũng không được?"
Ta lặng lẽ lăn ngược mấy vòng rồi bò dậy cúi đầu nhận lỗi:
"Xin bệ hạ thứ tội, nô tỳ chỉ thấy bộ trà cụ này là bệ hạ ban cho nương nương, nương nương ngày thường trân quý vô cùng…"
Hoàng hậu nhẹ nhàng kéo tay áo hoàng đế:
"Bệ hạ tức giận nàng làm gì? Nàng cũng chỉ có ý tốt mà thôi. Chuyện tuyển tú, nếu bệ hạ không thích, thần thiếp sẽ không nhắc nữa."
Thấy hoàng hậu xuống nước, sắc mặt hoàng đế dịu đi phần nào. Nhưng khi quay đầu lại, thấy ta vẫn quỳ sụp ở đó, hơn nữa còn ôm chặt cái chén trong tay, hoàng đế không khỏi bật cười vì tức:
"Trẫm thấy là ngươi thích cái chén này thì có!"
Hoàng đế chỉ ra cửa:
"Ra ngoài, đội cái chén lên đầu đứng phạt hai canh giờ. Nếu làm vỡ, trẫm sẽ hỏi tội ngươi."
Ta vội vàng dập đầu, ôm cái chén và chạy ra ngoài.
Ta ngoan ngoãn tìm một chỗ bằng phẳng trước cửa Khôn Ninh cung, đội chén lên đầu, dựa vào tường đứng thẳng.
Ta đã xuyên không đến đây được một năm.
Ban đầu, ta chỉ là một cung nữ giặt giũ mười bốn tuổi, chuyên lo việc giặt áo quần.
Trước khi xuyên không, ta là sinh viên năm nhất chuyên ngành phục chế cổ vật.
Ngành học này nhìn thì cao sang, nhưng thực tế triển vọng nghề nghiệp lại vô cùng ảm đạm, công việc thì toàn là lao động chân tay.
Ta đã học năm năm, luyện cho mình một tâm thái vô cùng Phật hệ.
Giờ xuyên thành một cung nữ giặt giũ hèn mọn nhất, ta vẫn sống ung dung, ăn thì cứ ăn, ngủ thì cứ ngủ.
Khi có quản sự giám sát, ta cầm chày giặt đập quần áo rầm rầm; khi không có ai giám sát, ta liền thả chày xuống và tận hưởng cuộc sống an nhàn.
Cuộc sống cố gắng nghiền nát ta, nhưng lại phát hiện ra ta tan chảy ngay từ miệng.
Cuộc sống của ta cứ thế bình yên trôi qua.
Nhưng rồi không hiểu vì sao, có người giặt hỏng một chiếc áo của Diên quý phi, và tội danh lại bị đổ lên đầu ta.
Khi việc này đến tai Diên quý phi, nàng đang bôi móng tay. Nghe xong, nàng nhìn ngắm đôi tay thon thả của mình và nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là một chiếc áo thôi, đánh c.h.ế. t đi."
Ta thậm chí còn không có cơ hội để phản biện, liền bị áp giải ra chịu hình phạt.
Bản thân ta thực ra rất bình thản. Ta hiểu rằng, trong cái thời đại ăn thịt người này, loại người như ta chỉ là mạng rẻ một đồng.
Sống được thì tốt, c.h.ế. t cũng là lẽ thường tình.
Ta vốn định hiên ngang chịu chết, nhưng đánh đến mấy gậy đầu tiên, đau đến mức ta thét lên như một nữ ca sĩ giọng nữ cao.
Chắc là tiếng kêu của ta quá thảm thiết, khiến cho hoàng hậu nương nương ở cách ba con phố cũng nghe thấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!