Sáng sớm tinh mơ, Vu Xuân Miêu khoác lên mình bộ y phục vải cát màu xanh vừa vặn, dành chút thời gian tết tóc thành một b.í. m xương cá khéo léo. Nàng vốn không rành búi tóc phức tạp, song từng quen cưỡi ngựa, việc tết tóc gọn gàng đối với nàng cũng chỉ như trở bàn tay.
Tóc chải ba bảy, bảy phần tết từ đỉnh đầu xuống sau gáy, gom ba phần còn lại nối tiếp, b.í. m tóc kéo dài đến tận ngọn. Dạo gần đây, Tề Trung có phần lạnh nhạt với nàng, vì vậy hôm nay nàng quyết tâm phải chủ động một phen, trước hết là lấy nhan sắc chinh phục tướng công.
Dung mạo nguyên chủ vốn đã thanh tú, ngũ quan hài hòa, nét đẹp vừa kiều diễm lại điểm chút ngây thơ. Thân hình vì từng chịu cảnh thiếu ăn mà có phần gầy nhỏ, song dáng dấp vẫn cân đối, chỗ cần đầy đặn đều có, chỉ là hơi thanh mảnh mà thôi. Gần đây ăn uống khấm khá, sắc mặt thêm phần hồng hào, thân thể cũng đẫy đà hơn ít nhiều. Ngày trước, y phục mang từ nhà mẹ đẻ đều là đồ thừa, rộng thùng thình chẳng vừa người; giờ tự may lấy, y phục càng tôn dáng, khiến nàng càng thêm xinh đẹp.
Trang điểm chỉnh tề bước ra sân, người đầu tiên nàng chạm mặt là Tề Trung. Ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu lên gương mặt thiếu nữ, làn da trắng mịn càng thêm phần trong trẻo. Nàng tươi cười bước tới, má lúm đồng tiền ẩn hiện bên khóe miệng, một sợi tóc lòa xòa nơi gò má khiến người ta muốn đưa tay khẽ vén.
Trái tim Tề Trung khẽ run, mỹ nhân thế này, thử hỏi ai chẳng động lòng? Hắn vờ ho nhẹ một tiếng, cố gắng dời mắt sang hướng khác.
Người đầu tiên lên tiếng khen ngợi lại là Tề Vinh:
"Đại tẩu hôm nay xinh đẹp lạ thường, giống như tiên nữ trong tranh bước ra vậy!"
Mặt Vu Xuân Miêu ửng hồng, hào phóng đáp:
"Cảm ơn Vinh nhi."
Trần Nhược Lan cũng kéo nàng lại, quay một vòng tỉ mỉ ngắm nghía, khen ngợi:
"Xuân Miêu nhà ta càng ngày càng đẹp, hôm nay ra ngoài nhớ cẩn thận, kẻo có kẻ lại muốn cướp về !"
Nói rồi, bà không quên liếc nhìn đại nhi tử một cái, ý tứ sâu xa.
"Nương~~" Vu Xuân Miêu xấu hổ kéo dài âm cuối, "nào đến mức ấy đâu mà nương nói khoa trương thế."
Nói xong, nàng liếc trộm Tề Trung một cái.
Tề Trung tựa hồ biết nàng nhìn mình, khẽ gật đầu. Thái độ lạnh nhạt ấy khiến lòng nàng hơi chùng xuống, nhưng nàng vẫn cố tỏ ra thoải mái, đưa tay vuốt tóc, đi đến trước mặt hắn hỏi:
"Vinh nhi nói ta hôm nay rất xinh đẹp, chàng thấy sao?"
Tề Trung ho nhẹ, đáp:
"Ừm."
Vu Xuân Miêu không chịu buông tha, tiếp tục truy hỏi:
"Vậy… xinh ở chỗ nào, chàng có thích không?"
Mặt Tề Trung đỏ bừng, làn da ngăm ngăm nay thoáng ánh sắc hồng.
"Đừng đùa nữa, lát nữa xe bò đến trễ thì không kịp đâu."
Trần Nhược Lan thấy con dâu chủ động như vậy, trong lòng rất an tâm. Bà biết, chỉ cần Xuân Miêu quyết tâm, con trai mình ắt chẳng chạy thoát khỏi vòng tay nàng.
Thấy d** tai Tề Trung đỏ bừng, Vu Xuân Miêu le lưỡi, rồi khoác tay Trần Nhược Lan cùng nhau ra khỏi cổng sân. Trong nhà chỉ còn Tề Nguyên, Tề Vinh trông nom, ba người thẳng hướng đầu thôn mà đi.
Hôm nay Vương Đồ Hộ không bán thịt, nên giờ đi khá muộn, đầu làng còn tụ tập một nhóm thôn dân chờ xe. Vừa tới nơi đã có người chào hỏi:
"Trần đại tẩu, lâu lắm không gặp, dạo này người ngày ngày chỉ ru rú ở khe núi, chẳng chịu ra ngoài, mọi người sắp quên mất rồi đấy!"
Người khác lại xen vào:
"Nếu không phải chuyện nhà họ Tề gần đây làm ầm ĩ, ta thật cũng chẳng nhớ ra đâu."
Trần Nhược Lan không muốn nhiều lời, chỉ khách sáo đáp:
"Nhà ở xa, thân thể yếu, chẳng có chuyện gì cũng không thích ra ngoài đi lại."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!