Trên đời có thuốc hối hận không?
Trên một hành tinh chỉ có thể sống một lần sao?
Kiếp này không phải sẽ kết thúc nhanh như vậy đó chứ?
Lâm Quỳnh che bụng nhìn anh, sau đó mở miệng: "Tôi nói tôi đi làm việc nghĩa, anh tin không?"
Phó Hành Vân nhướng mày, "Tiệm đồ ăn vặt sắp phá sản, cậu đi làm việc nghĩa là đi ăn hết đồ cho người ta?"
"…."
Lâm Quỳnh trầm tư một lúc, "Cũng không thể nói như vậy."
Phó Hành Vân nhìn cậu, ngón tay thon dài gõ lên xe lăn, "Không phải cậu ra ngoài chạy đêm sao?"
"Phải mà."
"Vậy tương dính trên mép là chuyện gì kia?"
Lâm Quỳnh giơ tay lên lau mép, phản công lại, "Anh nghi ngờ tôi?"
Phó Hành Vân: "Không có."
Lâm Quỳnh: "Vậy sao anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó."
"Nhìn cậu thế nào?"
"Ánh mắt khác lạ."
"…."
Phó Hành Vân: "Tôi chỉ đặt ra một câu hỏi hợp lý thôi."
Lâm Quỳnh đau đầu nhức óc, "Lòng tin cơ bản giữa người với người đâu?!"
Phó Hành Vân nhìn cậu, im lặng một lúc, "Cậu có?"
"…."
Lâm Quỳnh hất cái mặt nhỏ của mình lên, "Quả nhiên đàn ông các anh đều như nhau, có được rồi liền không biết trân trọng, anh còn nhớ vào ngày đám cưới anh đã nói gì với tôi không?"
Phó Hành Vân:?
Lâm Quỳnh: "Dù khỏe mạnh hay ốm đau, dù nghèo khó hay giàu…"
Người đàn ông nhìn Lâm Quỳnh: "Trọng điểm."
Lâm Quỳnh vẻ mặt nghiêm túc, "Chung thủy với nhau, tin tưởng lẫn nhau!"
Phó Hành Vân nhướng mày: "Lỗi của tôi?"
Lâm Quỳnh vui vẻ thở dài, "Anh biết là được rồi."
"…."
Anh ho khẽ hai tiếng, không muốn bị người trước mặt dắt mũi nữa, "Cậu ra ngoài chạy đêm mà còn ăn khuya?"
Lâm Quỳnh mặt không đỏ, tim không đập, "Nó quyến rũ tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!