Chương 9: Nói Chuyện Ở Tiệm Cà Phê

Trang Bạch Hoa không hề biết là mình đang bị đang bị bỏ quên ở phía sau và tất cả mọi người ở đây chỉ chăm chăm nhìn về phía vị minh tinh ngồi đối diện hắn

Hắn nói thẳng:

"Đường tiên sinh, chắc hẳn cậu cũng phải biết tôi đến đây vì nguyên nhân gì, nhưng mà cậu xuất hiện ở trước công ty của chúng tôi nhiều lần thực sự là không được thích hợp quá rồi đấy."

Đường Phong chỉ cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh đáp:

"Gần đây tôi không có đóng phim nên khá nhàn rỗi, cho nên có thời gian tìm vài đối tượng để theo đuổi thôi."

"Về phần tại sao lại đến công ty của anh hả."

Cậu ta dừng một chút, lộ ra biểu cảm phiền não,

"Tôi có đi đến trường học của Tiểu Nguyệt để tìm em ấy, nhưng mà em ấy lại thường không có ở trường nên tôi chỉ còn biện pháp duy nhất là đến đây tìm thôi."

Chắc vì Đường Phong là diễn viên nên cử chỉ hay lời nói của cậu ta và trợ lý cũng rất có quy củ, cho dù chỉ là cau mày thôi nhưng cũng không khiến người khác thấy khó chịu.

Nhưng mà Trang Bạch Hoa ở đối diện thì lại bắt đầu phát hiện ra là có gì đó không đúng lắm.

Tại sao Trì Nguyệt không đi học nhỉ?.

Cho dù đến công ty để thực tập thì cũng phải quan tâm đến việc học hành của mình chứ.

Còn về phần Đường Phong, cậu ta cứ liên tục gọi Trì Nguyệt là Tiểu Nguyệt làm cho Trang Bạch Hoa cảm thấy đây giống như là một lời tuyên bố thì đúng hơn.

Nên hắn bây giờ chỉ còn cách là nhẹ nhàng nhắc nhở:

"Trên đời này có biết bao nhiêu chàng trai cô gái muốn tiến vào giới giải trí. Tại sao nhất định là phải quấn lấy Trì Nguyệt vậy? Đường tiên sinh có thể đem hoa về có được không, tiến vào giới giải trí cũng cần phải tặng hoa sao?"

Khi hỏi những vấn đề này Trang Bạch Hoa đã không còn khách khí như trước nhưng Đường Phong cũng không để ý, trái lại ý cười càng sâu hơn:

"Tặng hoa chỉ là hình thức bên ngoài thôi, tôi hi vọng có thể thông qua những món quà nhỏ này để tiến gần đến trái tim của Tiểu Nguyệt hơn."

Cậu ta từ từ nói tiếp: "Tôi biết rất nhiều người hiện nay có cái nhìn không đầy đủ về giới giải trí, bọn họ cho là những việc chúng tôi làm cũng chỉ là sự lừa gạt, giả dối.

Nhưng tôi cũng chỉ hi vọng dùng sự chân thành này của mình để tiến gần đến Tiểu Nguyệt hơn, nên chỉ còn cách là tặng quà mới có cơ hội được tìm và gặp được em ấy.

"Thấy Đường Phong chân thành như vậy, Trang Bạch Hoa không thể tiếp tục uy hiếp cậu ta, chỉ có thể khuyên nhủ:"Trì Nguyệt học tập và thực tập rất bận, không có nhiều thời gian để đáp ứng mấy chuyện này, cho nên đừng tiếp tục tới quấy rầy cậu ấy nữa.

"Đường Phong kỳ quái hỏi:"Chính Tiểu Nguyệt cũng không trực tiếp từ chối tôi, sao mà Trang tổng lại có thể cho rằng em ấy không có chút rung động nào?Hơn nữa...

"Đường Phong cười dịu dàng nhìn nhìn Trang Bạch Hoa,"Tiểu Nguyệt cũng chỉ là một người học sinh bình thường.

Dĩ nhiên có thể được Trang tổng ưu ái, thực sự là vinh hạnh của em ấy."

Đường Phong nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng trên thực tế ý mà cậu ta muốn nói là Trang Bạch Hoa và Trì Nguyệt không hề có chút liên quan nào cả, tốt nhất là hắn không nên quản quá nhiều.

Trang Bạch Hoa biết mình không nên ở đây quá lâu, biết mình không đủ tư cách để quản việc của Trì Nguyệt.

Hắn càng không thể đi theo cậu chỉ để nói là hắn xuyên sách qua, nói những nam phụ đó đều là kẻ điên loạn mới có thể để Trì Nguyệt tránh xa những người đó được.

Tại vì trong mắt người khác, Đường Phong là người ôn hòa, nhã nhặn, lễ độ.

Vì cậu ta là ảnh đế nên có một địa vị nhất định trong giới nếu cậu ta đã nhìn trúng Trì Nguyệt là do Trì Nguyệt may mắn.

Suy nghĩ của Trì Nguyệt quả thật cũng giống như vậy thì cậu ta hoàn toàn có thể dẫn dắt cậu vào giới giải trí.

Nói đến việc quản quá nhiều, nhiều lúc còn làm người khác hiểu lầm là mình và Trì Nguyệt có quan hệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!