???? Chương 51???? Cho nên người này từ trước cho tới nay sẽ không bao giờ ghen, sẽ không có lúc mất lý trí sao?
————— —————
Đây là lần đầu tiên Khương Tân Tân cảm thấy: Chờ đợi một chút không hề đau khổ, ngược lại tràn đầy vui sướng cùng chờ mong.
Cô ghét nhất là đám người.
Trước khi xuyên sách cô từng chờ bạn trai làm thêm giờ, từ lần chờ đó về sau cô bị PTSD với chuyện chờ người tăng ca xong.
Thật sự quá mức nhàm chán, đại khái là do trường hợp bất đồng, cô nằm trong nhà mình chơi điện thoại rất thoải mái, nhưng nếu như ở trong văn phòng của người khác, thật sự như là ngồi bàn chông, làm thế nào đều không thoải mái, vài phút đã muốn rời đi.
Chờ đợi vừa nhàm chán vừa đau khổ, nhưng bây giờ, Chu Minh Phong dùng năng lực của đồng tiền chữa khỏi cho cô.
Cô không lo lắng nữa.
Hoặc là nói chuyện phiếm với Tôn Văn Thanh, hoặc là lướt Weibo rồi thấy có ruộng dưa nào đó thì nhảy xuống đó chơi, bận rộn tới mức quên cả trời đất.
Chu Minh Phong một khi đắm chìm vào công việc, cũng tiến vào trạng thái quên mình.
Anh rất biết bố trí thời gian, đúng 5h30 anh đã hoàn thành công việc.
Anh thu dọn qua bàn làm việc, lúc này mới có thời gian cùng tâm tư nhìn về Khương Tân Tân đang ngồi ở trên ghế sa lon.
Hôm nay Khương Tân Tân mặc chiếc váy dài màu vàng xam, là quần áo hot gần đây, thiết kế mười phần tinh xảo làm lộ xương quai xanh, tư thế ngồi của cô không tính là đoan chính, thậm chí có chút lười biếng, nhưng cũng là một cảnh đẹp ý vui.
Cô đưa tay lên miễn cưỡng chống đỡ gương mặt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một cách nghiêm túc, không biết là nhìn cái gì, mà cô mím môi cười một tiếng, mặt mày đầy ý cười.
Chu Minh Phong nhìn cô, mà cô không có phát giác ra được.
Có đôi khi Chu Minh Phong cảm thấy, ánh mắt của mình dừng trên người cô đều sự quan tâm, đã vượt qua phạm vi bình thường.
Dựa theo tính cách của anh, anh nhất định sẽ thu hồi loại chú ý này.
Dù sao cái gì đối với anh quan trọng, cái gì đối với anh không quan trọng, anh có thể phân rõ ràng.
Có lẽ là do tuổi tác đi, nếu như anh gặp Khương Tân Tân lúc hơn 20 tuổi hay là lúc hơn 30 tuổi, anh sẽ không giống như bây giờ vi phạm nguyên tắc của mình, bởi vì lúc đó anh có chuyện quan trọng muốn làm hơn, cho dù là có ý, cũng rất khó dành thời gian để bồi cô, hiện tại sự nghiệp của anh đã hoàn toàn ổn định, dù bận vẫn như lúc trước, nhưng sẽ không giống như khi đó.
Chu Minh Phong cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, thấy thời gian chênh lệch không nhiều lắm.
Anh ho nhẹ một tiếng.
Quả nhiên hấp dẫn chú ý của Khương Tân Tân, đầu tiên là cô không ngẩng đầu lên nhìn về phía này, mà cô nhìn thời gian trên điện thoại di động.
5h41.
Muộn hơn mười một phút.
Một phút mười vạn, cô sắp nhận được 110 vạn nha.
Khương Tân Tân cất điện thoại rồi đứng dậy rất nhanh, một bên nhìn về phía Chu Minh Phong, một bên đi về phía cái bàn làm việc lớn kia, trên mặt tràn đầy dáng vẻ tươi cười, tựa nha muốn ăn tết vậy.
Cô đi đến trước bàn làm việc, hai tay chống lấy mặt bàn, có chút nghiêng người, hai con mắt sáng ngời, khóe môi điên cuồng giương lên: "Làm xong rồi sao?"
Chu Minh Phong ừ một tiếng.
Trên tay anh còn có một hợp đồng.
Khương Tân Tân nhìn theo chiếc bút của anh, chỉ thấy anh ký tên của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!