Lúc Khương Tân Tân với Chu Diễn về đến nhà, đã tám giờ rồi.
Hai người mới vừa bước vào cửa rồi thay dép, còn chưa kịp đi vào phòng khách, thì thấy Dương quản gia luôn quan tâm trên dưới Chu gia đến đây, nói: "Phu nhân, hôm nay tiên sinh tan làm rất sớm, hiện tại ngài ấy đang làm việc ở thư phòng."
Khương Tân Tân sững sờ một chút: "...! Về sớm?"
Dương quản gia giơ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ: "Ngài ấy về tầm lúc 6:40."
Thật sự quá sớm.
Rất nhiều tập đoàn đều có chế độ đi chín về sáu.
Từ tập đoàn Chu thị lái xe về đây, tính cả thời gian kẹt xe thì cũng phải mất nửa giờ, cho nên, chắc Chu Minh Phong vừa tan làm liền về nhà.
Khương Tân Tân âm thầm sợ run, từ khi xuyên sách tới đây cũng được một khoảng thời gian rồi, đây là lần Chu Minh Phong tan làm về sớm nhất.
Bất quá, anh tan làm sớm như vậy có phải là xảy ra chuyện gì không?
Khương Tân Tân vô ý nhìn về phía Chu Diễn.
Ai ngờ Chu Diễn cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn mặt nhau, Chu Diễn nói trước: "Không liên quan gì tới tôi."
Điểm tự hiểu lấy mình cậu vẫn phải có.
Cậu biết ba ba quan tâm mình, nhưng từ lúc bắt đầu đi làm, số lần cha cậu đúng giờ tan sở liền về nhà, cả hai bàn tay tính sơ qua cũng không quá nhiều, cậu cũng không cảm thấy ngày hôm nay có quan hệ gì với mình cả.
Với lại cậu tự cảm thấy gần đây mình biểu hiện không tệ, mỗi ngày đều thành thật đến công ty chuyển hàng, không hề sử dụng cái đặc quyền gì.
Khương Tân Tân nghe Chu Diễn trả lời như đinh đóng cột, cô nghĩ thầm, nếu như không có quan hệ với đứa con trai ruột Chu Diễn này, thì cô càng thêm khẳng định không có quan hệ gì với mình.
Chắc là hôm nay anh đặc biệt nhàn đi!
Chu Minh Phong ở trong thư phòng làm việc, Khương Tân Tân không muốn quấy rầy anh, rõ ràng bậc thang đều trải thảm, nhưng Khương Tân Tân vẫn tận lực rón rén đi lên lầu ba, chia tay với Chu Diễn ở tầng hai mỗi người đi một ngả.
Chu Diễn trở về phòng trước, thăm dò nhìn về thư phòng, cửa đang đóng.
Cậu bĩu môi đi vào phòng, đóng kỹ cửa phòng lại.
Qua một tiếng, cuối cùng Chu Minh Phong cũng từ thư phòng đi ra, vừa vặn đụng phải Chu Diễn đang cầm sữa chua đi về phòng mình.
Chu Diễn ngậm thìa sữa chua, nhìn về phía Chu Minh Phong, gọi rõ một tiếng "Cha".
Chu Minh Phong gật đầu, biểu lộ rất bình thản.
Ngày thường hai cha con giao lưu không nhiều.
Chu Diễn nhớ tới Khương Tân Tân, vừa mở tiệm lại vừa đi làm, cũng hoài nghi cha cậu là một người keo kiệt, lúc đó ánh mắt có chút một chút vi diệu.
Chu Minh Phong lườm nhi tử một chút: "Có việc?"
Chu Diễn lắc đầu: "Không có việc gì."
Chuyện của cha cậu cùng mẹ kế, cậu cũng không nên xen vào.
Chu Minh Phong coi như ổn định.
Mặc dù phát giác được ánh mắt của con trai có chút không đúng, nhưng cũng không truy vấn, mà vừa suy đoán vừa đi lên tầng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!