Chu Minh Phong cố ý làm ra động tĩnh, để cho hai người kia cùng nhau quay lại nhìn.
Ngược lại Chu Diễn vẫn chưa quên chính mình đang làm tôm trượt, nên tiếp tục chuyên tâm chặt tôm thịt, may là bọn họ sống ở khu biệt thự này, cho dù làm động tĩnh quá lớn cũng không quấy rầy đến hàng xóm.
Khương Tân Tân thật bất ngờ, đi đến bên cạnh anh, hiếu kì hỏi: "Dương thúc nói hôm nay anh không về nhà mà?"
Chu Minh Phong giải thích một câu: "Hội nghị sớm kết thúc."
"A là cái này a." Khương Tân Tân thấy anh nhìn chằm chằm về phía thức ăn chay đã rửa sạch đang đặt ở trên bồn rửa tay, thuận miệng hỏi: "Chúng ta đang ăn lẩu, anh có muốn ăn cùng hay không?"
Khóe môi Chu Minh Phong vẫn còn ý cười chưa tán: "Ân."
Anh cúi đầu, đem áo khoác đưa cho cô.
Khương Tân Tân cũng thuận thế nhận lấy.
Từ buổi sáng khi cô thấy anh mặc vest đi giày da, rồi nghĩ đến nhiệt độ hôm nay, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng lại có vấn đề muốn hỏi anh là nhiệt độ cơ thể anh có phải không giống như người bình thường không?
Mỗi ngày cô mặc quần áo mát mẻ đi ra ngoài đã nóng đổ mồ hôi rồi, làm sao anh có thể mặc áo sơ mi dài mà vẫn còn bình tĩnh ung dung vậy?
Về sau cô mới biết dù bây giờ là giữa hè nhiệt độ không khí cao cao thấp thấp, tựa hồ đối với anh có ảnh hưởng không lớn, anh đều sẽ ở nơi có nhiệt độ hơi lạnh, nhiệt độ trong phòng đủ mát mẻ.
Khủy tay Khương Tân Tân đang để áo khoác của anh, thấy anh xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay gầy gò, sau khi anh bước đến bồn để rửa tay xong, thì nói với Chu Diễn: "Để ta làm."
Lần này đừng nói là Khương Tân Tân, ngay cả Chu Diễn cũng trợn mắt há hốc mồm.
Khương Tân Tân kinh ngạc nói: "Anh làm?"
Chu Diễn càng là chấn kinh.
Bởi vì trong ấn tượng của cậu, căn bản không có ký ức nào về chuyện ba ba xuống bếp.
Chu Minh Phong nói: "Thật lâu rồi chưa làm lại."
Khương Tân Tân mới nhớ ra, anh cũng có một quãng thời gian cực khổ.
Trong nguyên văn, điều kiện gia đình của Chu Minh Phong không tính là tốt, người trong nhà đã toàn lực cung cấp cho anh lên học đại học.
Trước kia cuộc sống sinh hoạt của anh cũng coi như là nghèo khó.
Thời điểm anh theo đuổi ước mơ, vận khí vừa tốt lại còn có năng lực, quan trọng nhất chính là còn có ánh mắt tốt, lúc này mới ở trên thương trường tạo ra một con đường máu, trở thành Chu tổng người người tôn kính.
"Đưa thực đơn cho ta nhìn một chút." Chu Minh Phong nghiêng đầu nói.
Khương Tân Tân trống tay đi đến, mở phần mềm điện thoại ra, tiến đến bên cạnh anh.
Thậm chí Chu Minh Phong còn cao hơn Chu Diễn một chút.
Anh nghiêng thân một chút, rồi đưa điện thoại di động ngả ở trước mặt anh, trong lúc nhất thời, hai người ở rất gần.
Anh xem rất nghiêm túc, suy tư một lát sau đó bắt đầu nhìn nhằm vào thực đơn "Một chút", nhìn động tác của anh, cũng không cho người ta một loại cảm giác sinh sơ, không đến mấy lần, anh đã làm xong tôm trượt không khác gì với tiệm lẩu.
Mấy phút sau, ba người đi đến nổi lẩu ở phòng khách tiếp tục ăn.
Lần này đồ ăn nhiều hơn rất nhiều.
Khương Tân Tân hỏi Chu Minh Phong: "Anh uống cái gì?"
Ánh mắt Chu Minh Phong lướt qua lon cola, lại lướt qua Sprite: "Nước ấm là được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!