Thật ra trước khi Khương Tân Tân xuyên sách, cô cũng từng gặp một người đàn ông giống như Chu Minh Phong.
Hai người xém chút nữa đã ở bên nhau, người đàn ông làm nghề bác sĩ, khi cô quen biết anh ta thì anh ta đã ba mươi lăm tuổi rồi. Mà cách hai người quen nhau cũng giống như một bộ phim kịch tính, khi đó cô đang đi du lịch ở nước ngoài, thì bỗng tìm sai số phòng nên quẹt thẻ vào phòng không được, khi đang cảm thấy bực bội thì cửa mở, anh ta đang nghe điện thoại của bệnh nhân… Sau khi cô biết là mình kiếm sai phòng rồi thì vội vàng nói xin lỗi anh ta rồi về phòng mình nằm ở bên cạnh.
Mà cũng khéo, tối hôm đó do không thích ứng được với thời tiết nên cô bị bệnh. Cũng không gọi điện được cho lễ tân, nghĩ tới nghĩ lui vậy mà lại nghĩ đến bác sĩ ở phòng bên cạnh, cũng không biết cô lấy can đảm từ đâu, tối khuya nửa sống nửa chết gõ cửa phòng bên cạnh.
Có lẽ bởi vì đối phương là người Trung Quốc, có lẽ bởi vì biết đối phương là bác sĩ.
Sau ngày hôm đó hai người cũng quen nhau, anh ta cũng đến đấy để du lịch, hai người cũng không thêm bạn, chỉ thỉnh thoảng hẹn nhau đến nơi nào đó, hoặc đến nhà hàng nào đó.
Hai người cùng nhau nhìn thấy khung cảnh hoàng hôn xinh đẹp, cùng ăn qua thức ăn ngon.
Cô có thể cảm nhận được anh ta có chút thiện cảm với mình, mà vừa hay cô cũng không có bạn trai, nên đã bắt đầu một cuộc chiến anh đẩy tôi kéo. Chỉ là sau khi quen biết được một thời gian, sau khi hiểu biết nhiều thêm về đối phương thì ngược lại cô đã chẳng còn cảm giác rung động như vừa mới bắt đầu nữa. Một người đàn ông ba mươi lăm tuổi, cũng đã trải qua rất nhiều chuyện rồi, dường như trong mắt, trong lòng đối phương, cô chỉ là một cô gái trẻ, chắc là thích cô, cũng có thể là rung động, cũng không biết nên nói vì sao, anh ta cho cô cảm thấy mình như đang lênh đênh bên ngoài.
Giống như, anh ta có thể ra đi bất cứ lúc nào, thậm chí có lẽ ngay từ khi bắt đầu anh ta đã chuẩn bị tốt để đối mặt chuyện này.
Anh ta muốn nắm giữ quyền khống chế, khi nào thì nói chuyện, khi nào thì nên tiến lên, có kết hôn hay không, hoặc khi nào thì chia tay đều do anh ta định đoạt.
Điều này khiến Khương Tân Tân không thể nào chịu được.
Cô muốn nắm giữ cuộc đời mình, cũng muốn nắm giữ cảm giác chủ động trong tình yêu. Bởi thế giữa hai người nảy sinh quá nhiều điểm khác nhau, dù hai người chưa bao giờ cãi nhau nhưng khoảng cách vẫn cứ xa dần, bởi vì họ đều ý thức được, bọn họ không nắm bắt được đối phương.
Có lẽ đây là ảnh hưởng do gia đình cô mang đến. Cô thật sự chán ghét cảm giác phải trở thành một quả bóng cao su mặc người khác muốn làm gì làm, người khác muốn cô hay không muốn cô, lựa chọn quyền thế nhưng không chọn cô, loại cảm xúc này xứng là loại cảm xúc khó chịu nhất thế giới. Mặc dù biết tình cảm chân thành, tha thiết, nhưng mà tình yêu thì không phải như thế, nhưng cô cũng không muốn buông bỏ nó.
Cô muốn chiếm vị trí chủ đạo, là chia hay là hợp, là một tháng, một năm, hay cả đời đều phải do cô quyết định.
Mà hiển nhiên, Chu Minh Phong trầm ổn và không thể nắm lấy, còn hơn vị bác sĩ mà cô đã từng gặp trước kia nữa.
Cho nên, tuy cô cảm thấy mình và Chu Minh Phong cứ mãi như thế cũng không tệ, nhưng sau trong lòng cô vẫn đang có một giọng nói thầm nhắc nhở cô: Vị trí bà Chu này, mày không ngồi được lâu đâu.
Không phải vì Chu Minh Phong thích hay không thích, mà là do cô, bản thân cô không có thói quen sẽ bị hôn nhân trói buộc.
Cho nên, cô muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, chờ khi cô đủ lông đủ cánh, chờ khi cô đứng vững gót chân, cô nghĩ mình sẽ đưa ra yêu cầu ly hôn, một lần nữa thật sự bắt đầu cuộc sống của mình.
…
Không khí thật là mờ ám.
Hai người đang ngồi rất gần nhau, Khương Tân Tân lại xém chút đã rơi vào ánh mắt dịu dàng, bao dung của Chu Minh Phong, sao Chu Minh Phong lại không nhìn thấy cô chứ?
Gần đây tinh thần cô vô cùng phấn chấn, rất có sức sống, rất rất có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt tinh ranh, sinh động, phong phú khiến người khác không đoán được cuối cùng cô đang suy nghĩ cái gì.
Gần như chỉ cần một chút xíu nữa thôi, thì đốm lửa nhỏ cũng dần bùng cháy lên…
Đúng lúc này, Khương Tân Tân đột nhiên ngồi ngay ngắn lại, khoảng cách vốn dĩ đang rất gần cũng bị kéo xa ra, trong mắt còn chứa ý cười: "À, ngày mốt cửa hàng của tôi khai trương đó, anh đừng quên gửi lẵng hoa đến giữ thể diện cho tôi nha."
Chu Minh Phong dừng một chút, lại tiếp tục lau tròng kính, sau khi đeo lên, vẻ mặt vẫn dịu dàng tươi cười như cũ nói: "Muốn nhiều hay ít?"
Khương Tân Tân nghĩ một chút: "Tuy tạm thời tôi vẫn chưa tính toán đến việc mở tiệm hoa, nhưng mà mấy lẵng hoa khai trương vẫn nên gửi càng nhiều càng tốt nha."
"Được." Tâm trạng Chu Minh Phong không tệ nói: "Tôi sẽ nói với trợ lý Lưu."
Khương Tân Tân cũng nghĩ, Chu Minh Phong rõ ràng không tỏ ý bắt vẻ ra bên ngoài. Nhưng vì sao mà nhiều người lại sợ anh như thế chứ…
Thật ra lúc đầu mới nhìn thấy anh thì cô cũng rất sợ ánh mắt đầy áp lực của anh.
Rõ ràng chỉ là một cái nhìn thoáng qua bình thường thôi lại khiến da đầu người khác run lên, vô cùng lo lắng, chẳng lẽ đây chính là khí chất bề trên sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!