Chương 20: Nếu Đã Muốn Thành Tâm Thành Ý Thì Cô Không Cự Tuyệt

Công việc Chu Minh Phong luôn bận rộn là chuyện bình thường, chỉ là trong mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Khương Tân Tân cũng đi sớm về trễ.

Chu– thời kỳ phản nghịch –Diễn chân chính là trạch nam.

Từ đêm hôm đó đi quán bar uống rượu bị Chu Minh Phong bắt, từ góc độ mắt thường có thể thấy Chu Diễn đã trung thực hơn, học sinh khác trầm mê học tập, hoặc là gọi bạn bè đi chơi vui vẻ, cậu thì một ngày 24/24 ở trong phòng, ngoại trừ một ngày ba bữa ăn cơm ra, đều ở trong phòng của mình, tựa như nhân sĩ thần bí tu tiên.

Thời kỳ sắp mở tiệm, công việc đặc biệt nhiều, có đôi khi buổi tối Chu Minh Phong tan làm về nhà, mà Khương Tân Tân vẫn còn chưa trở lại.

Kỳ thật, Khương Tân Tân không cần cả ngày khủng hoảng suy nghĩ về chuyện phát sinh quan hệ với Chu Minh Phong.

Không thể nói là cô đã hoàn toàn tiếp nhận thân phận người vợ này, mà là, căn bản cô không có tâm tư, cũng không có tinh lực, buổi tối nằm ở trên giường, đã mệt mỏi thành một đầu cá ướp muối, ai cũng đừng nghĩ để cô cử động một cái, trùng hợp chính là, Chu Minh Phong cũng giống như vậy, trong khoảng thời gian này anh về nhà sớm nhất cũng là 9h30 rồi, sau khi về đến nhà rửa mặt lên giường đã 10h hơn...! Nằm bên cạnh một người đàn ông 39 tuổi, tâm lý Khương Tân Tân hoạt động từ khẩn trương, đến bài xích rồi bây giờ có thể bình an chìm vào giấc ngủ.

39 tuổi tốt.

Nếu như Chu Minh Phong năm nay 19 tuổi, hoặc là khoảng 20 tuổi, cô tuyệt đối sẽ không bình tĩnh như vậy.

Khương Tân Tân không biết là, cô vì cửa hàng tiện lợi ký hợp đồng nhập hàng, cầm bằng buôn bán, bận rộn tới mức không có thời gian suy nghĩ nên tiêu sài 360 vạn trong thẻ như thế nào, có một người lại vì cô mà trằn trọc khó ngủ.

Người này là Vân Hinh.

Từ lúc bị bắt ở quán bar đến bây giờ đã qua hơn một tuần lễ, mỗi lúc đến trời tối Vân Hinh đều ngủ không ngon, cũng tốt vì đã nghỉ hè rồi, ngày thứ hai không cần lên lớp, nếu không cô ngày đêm đều điên đảo vì việc học và nghỉ ngơi, nhất định sẽ chống đỡ không nổi.

Vân Hinh còn rất trẻ, năm nay mới chỉ qua 16 tuổi thôi, cô đăm chiêu suy nghĩ, cũng cảm thụ về việc tuổi tác hạn chế này, Khương Tân Tân thì đã đem chuyện đêm hôm đó ném ra sau đầu, còn cô mỗi ngày đều suy nghĩ lại đoạn nói chuyện cùng Khương Tân Tân, càng nghĩ thì càng hối hận.

Đầu óc cô nhất thời bị phát sốt hay sao mà lại nói những lời kia với mẹ kế Chu Diễn a.

Nhưng cô cảm thấy hối hận, không phải là vì cảm thấy mạo phạm đến mẹ kế Chu Diễn, mà là lo lắng mẹ kế Chu Diễn sẽ vì chuyện này mà ghi hận Chu Diễn, thậm chí còn đem chuyện này nói cho chú Chu nghe, vậy thì tình huống của Chu Diễn chẳng phải sẽ càng đáng thương sao!

Xoắn xuýt khó chịu hơn một tuần lễ, Vân Hinh cảm thấy —— không thể ngồi chờ chết được.

Chí ít chuyện này phải làm cho Chu Diễn biết, để cậu đề phòng mẹ kế.

Nhưng vấn đề là, nếu như cô đem chuyện đêm hôm đó nói ra, để Chu Diễn biết, Chu Diễn có tức giận hay không, có hay không trách cô xen vào việc của người khác?

Buổi sáng sớm, thừa dịp cha mẹ đều không ở nhà, Vân Hinh hẹn Nghiêm Chính Phi tới nhà ăn cơm.

Nghiêm Chính Phi phá lệ ăn mặc rất bảnh bao, còn cố ý vuốt sáp lên tóc, vừa thấy Vân Hinh, trên mặt không cầm được ý cười: "Chuyện gì xảy ra a, đột nhiên lại gọi tôi tới nhà cậu ăn cơm, sao cô không gọi cho Diễn ca?"

Đôi mắt Vân Hinh buông xuống: "Không có gọi cậu ấy."

Nghiêm Chính Phi nhếch môi cười: "Không có thói quen lạ."

"Chính Phi, cậu còn nhớ rõ đêm hôm đó không, mẹ kế Chu Diễn đưa tôi về nhà?" Vân Hinh thấy bốn bề im lặng, lúc này mới khẽ cắn môi nói: "Một tuần lễ này, tối ngày nào tôi cũng ngủ không được."

"?" Nghiêm Chính Phi cũng chú ý tới khí sắc Vân Hinh không được tốt lắm, liền thu liễm lại nụ cười trên mặt: "Làm sao, đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"

Trong lòng cậu cũng nghi hoặc, đêm hôm đó có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Chẳng lẽ mẹ kế Chu Diễn, còn khi dễ Vân Hinh?

Hốc mắt Vân Hinh ửng đỏ, thật sự vừa sốt ruột lại vừa ủy khuất.

Cô không rõ, cô chỉ có nói như vậy thôi mà, mẹ kế Chu Diễn nếu như không muốn đáp ứng thì coi như xong, cần gì phải nói câu nói như thế để dọa cô, ám chỉ cho cô biết trong xe có ghi âm, cô nói những lời kia khả năng đều sẽ bị chú Chu nghe được?

Ký ức con người đều ích kỷ, sẽ mỹ hóa chính mình, vô tình hay cố ý nói xấu người khác.

Vân Hinh vô ý, lấy một đoạn nói chuyện có lợi đối với mình nói ra: "Mẹ kế Chu Diễn rất tức giận, tính tình không nhỏ, tôi biết tôi nói sai, coi như chỉ là một câu, thật sự chỉ là một câu, đã dọa tôi rồi, cho dù không ngừng cô ấy xin lỗi, có thể cô ấy sẽ nói với chú Chu biết...! Chính Phi, thật sự tôi không nghĩ tới một câu nói vô tâm của tôi, mà cô ấy lại so đo như vậy."

Nghiêm Chính Phi nhíu chặt lông mày, hiển nhiên cũng cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!