Trên đường trở về, Khương Tân Tân cố tình giảm tốc độ lái xe của mình lại.
Nhưng mà, cho dù có lái chậm đến cỡ nào đi nữa, thì cũng phải trở về quán bar Thủy Mịch một lần nữa.
Nhưng cô lại không ngờ được rằng, khi cô vừa dừng xe lại, thì vừa khéo lại nhìn thấy nam chính Chu Diễn đang đứng trước cửa quán bar.
Cậu đứng dưới mái hiên quán bar, hai mắt vô hồn, nhìn dáng vẻ và vẻ mặt cậu thì chắc đã tỉnh rượu lại rồi. Tóc ướt sũng dán sát vào trán, nhìn qua thì trông vừa đáng thương vừa tủi thân. Không biết là do mưa làm tóc cậu ướt, hay là…
Khương Tân Tân cẩn thận nhìn kỹ khuôn mặt cậu.
Vô cùng tỉ mỉ mà đảo mắt một vòng, nhưng cũng không nhìn thấy dấu vết cậu bị đánh.
Cậu dựa vào tường, một tay đút trong túi quần, cả người trông rất uể oải, nhìn thấy cô đi đến, cũng chỉ nhìn thoáng qua sau đó dời mắt đi, nhìn chằm chằm vào vũng nước đọng dưới đất, còn rất nghiêm túc nữa.
Khương Tân Tân đang tính nói "Đã khá hơn chưa" nhưng rồi lại nuốt ngược trở về.
Cô ở chỗ của cậu không hề có cảm giác tồn tại, người qua đường không biết nhìn thấy cảnh này thì chắc cũng nghĩ hai người họ là người xa lạ thôi.
Cậu không nói gì nên cô cũng chẳng để ý đến cậu. Đi thẳng vào quán bar tìm kiếm bóng dáng Chu Minh Phong.
Mặc dù trong miệng Vân Hinh, Chu Minh Phong giống như người sinh xong bỏ mặc không thèm nuôi, là người ba tồi tệ lạnh lùng không chịu trách nhiệm, nhưng mới chỉ ở chung một ngày ngắn ngủi với anh, Khương Tân Tân càng thêm tin tưởng suy nghĩ của mình, cô cảm thấy, Chu Minh Phong chắc chắn không phải người như thế.
Không biết Chu Minh Phong đã dùng thủ đoạn gì, một mặt thì anh bồi thường cho người tính kế Chu Diễn, để cho phía bên trường học cũng nghĩ chuyện này đã giải quyết xong, không gây nên ảnh hưởng gì đối với trường học. Mặt khác, anh cũng để Chu Diễn biết được những sự thật này, bởi thế nên Chu Diễn mới chịu đả kích rồi sinh bệnh, phát sốt, chẳng lẽ anh làm ba mà còn không hiểu tính tình của con mình như thế nào sao?
Thật ra, lấy năng lực của Chu Minh Phong bây giờ mà nói, cho dù cả đời này Chu Diễn cứ ngốc nghếch không biết chuyện gì hết, thì anh hoàn toàn có thể bao che cho cậu nhưng Chu Minh Phong không làm thế.
Những bậc phụ huynh khác như thế nào thì Khương Tân Tân không biết, nhưng khi cô tiếp xúc qua với anh thì cô có thể khẳng định chắc chắn rằng không có một bậc phụ huynh nào có thể giống như Chu Minh Phong.
Nếu Chu Minh Phong thật sự không thèm để ý, quan tâm đến Chu Diễn, thế thì anh cần gì phải tốn thời gian, công sức cho mấy chuyện này?
Nhưng mà dường như người lớn đã trải qua giai đoạn là một đứa trẻ rồi, đã không thể nào sinh ra cảm giác đồng cảm với những vui buồn hờn giận của con nít nữa, mà con nít cũng thế cũng không thể hiểu được suy nghĩ của ba mẹ mình. Nhưng Khương Tân Tân thì thấy được, nếu xét về vấn đề vật chất, nếu như thật sự sinh ra nhưng bỏ mặc không quan tâm, trong cuộc đời của đứa con cũng chẳng thấy bóng dáng của người ba ruột thịt, thì Chu Minh Phong thật sự là đứng đầu trong những người tầm thường rồi.
Cũng bởi vì chút chuyện này, nên Khương Tân Tân mới quyết định tin tưởng, Chu Minh Phong nhất định vẫn còn ở đây.
Quả nhiên, khi cô vừa mới bước vào quán bar, đã nhìn thấy Chu Minh Phong ngồi dựa vào tay vịn của ghế dài gọi điện nói chuyện với ai đó.
Cô từ từ bước từng bước đi qua, mơ hồ nghe thấy anh nói với nhân viên mấy từ như "Bất động sản phía Bắc thành phố", đại khái chắc là đang nói về công việc.
Thấy cô đến, anh nhanh chóng cúp điện thoại, đứng lên, dáng vẻ nhàn nhã, vẻ mặt dịu dàng nói: "Đưa bọn nhỏ về hết rồi à?"
"Vâng, Nghiêm Chính Phi gọi anh nhóc đến đón, nên tôi đưa Vân Hinh về nhà rồi." Khương Tân Tân trả lời.
"Không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi." Giọng Chu Minh Phong mang theo chút xin lỗi: "Hôm nay em cũng vất vả rồi."
"Không vất vả, không vất vả." Khương Tân Tân đi theo bên cạnh anh, vừa đi đến cửa quán bar, vừa làm như vô tình hỏi: "Chu Diễn đã khá hơn chưa?"
Chu Minh Phong cười: "Đã nói chuyện với nó xong rồi. Không cần lo đâu."
Khương Tân Tân: … Cô không có lo lắng mà.
Đi ra khỏi quán bar, Chu Minh Phong liếc mắt nhìn người đang đứng bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì mà có vẻ rất sầu não, giọng nhàn nhạt nói: "Trở về thôi."
Chu Diễn đứng thẳng dậy, ngoan ngoãn theo sát phía sau hai người đi đến chỗ xe đang đậu.
Vốn dĩ Khương Tân Tân còn nghĩ mình phải lái xe tiếp, nào ngờ Chu Minh Phong nhận lấy chìa khóa trong tay cô, mở cửa ngồi lên vị trí ghế lái.
Mà Chu Diễn cũng lên xe vững vàng ngồi ở chỗ ghế sau.
Như thế, cô nên ngồi ở vị trí phó lái hay nên ngồi ở ghế sau cùng Chu Diễn thì được nhỉ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!