Chương 17: Không Muốn Lúc Con Trai Mình Bị Đánh

Trên chìa khóa xe vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Chu Minh Phong.

Trong phòng bao, cho dù là Nghiêm Chính Phi hay Vân Hinh đều không muốn về nhà vào lúc này. Một người là bạn chơi với Chu Diễn từ nhỏ tới lớn, một người là người thầm mến Chu Diễn, lúc này hai người đều cho rằng, chú Chu tuyệt đối không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của mình, chú ấy cố ý đuổi mọi người đi, chẳng lẽ là muốn đánh Chu Diễn sao? Chỉ nghĩ đến trường hợp này đã thấy lo lắng rồi.

Nhưng mà, cho dù là như thế, hai người cũng không hề dám mở miệng.

Nghiêm Chính Phi thì còn tạm ổn, nhưng khi Vân Hinh rời đi thì cẩn thận từng bước chân, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

Giống như Chu Minh Phong không phải ba của Chu Diễn, mà là kẻ thù của Chu Diễn vậy.

Sau khi đi ra khỏi phòng bao, không có áp lực lớn từ Chu Minh Phong mang đến, thần kinh căng chặt của hai người cũng dần thả lỏng, Nghiêm Chính Phi đi đường không vững, Vân Hinh nhỏ giọng nói: "Tớ có chuyện muốn nói với cô ấy."

Khương Tân Tân đi về phía trước bọn họ.

Nghiêm Chính Phi uống rượu nên đầu óc cũng không nhanh nhẹn như bình thường: "Nói gì thế?"

Vân Hinh bực bội nói: "Tớ muốn nói riêng với cô ấy."

Sao thế, cậu vẫn chưa nghe hiểu ám chỉ của cô hả, nếu Nghiêm Chính Phi ở trên xe thì cô nói thế nào được?

Sau khi Nghiêm Chính Phi ra khỏi thang máy, một lúc sau mới hiểu ra nói: "Thế tớ về bằng cách nào đây?"

Giờ này, gọi xe cũng không được, tuy bình thường ba mẹ cậu cũng hay bận công tác không có nhiều thời gian để quản lý cậu, nhưng cậu đều gọi lái xe đến đón, nếu lái xe biết cậu ở chỗ này lại còn uống rượu, thì chắc chắn là ngày mai ba mẹ cậu đều sẽ biết… nghĩ đến đã thấy đau đầu nhức tai rồi.

Vân Hinh không suy nghĩ đến vấn đề này, như là chuyện đương nhiên nói: "Vậy cậu tự nghĩ cách đi."

Nghiêm Chính Phi: "…"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Hinh, giọng Nghiêm Chính Phi bất giác cũng mềm đi nói: "Thế đi đi, tớ gọi anh trai tớ đến đón."

Đi ra khỏi quán bar, Nghiêm Chính Phi kéo đôi chân nặng nề của mình, nhanh chóng đến bên cạnh Khương Tân Tân, trên mặt là nụ cười nịnh nọt nói: "Dì à, là vầy, anh trai đến đón cháu, hay là, dì chở Vân Hinh về đi, anh trai cháu đến ngay đấy."

Khương Tân Tân ngạc nhiên, lại cúi đầu nhìn thời gian: "Thế cũng được, chờ anh trai cháu đến thì tôi lại đi."

Nghiêm Chính Phi cười không ngừng: "Không cần đâu ạ, Vân Hinh có gác cổng, nếu cậu ấy không về, chú Vân chắc chắn sẽ đi khắp nơi để tìm cậu ấy đấy ạ."

"Thế à." Khương Tân Tân nhìn thoáng qua Vân Hinh đang cúi đầu đứng bên cạnh không nói lời nào, nói: "Thế được rồi, cháu cẩn thận đấy, nếu không cháu ở trong quán bar chờ đi, nhân viên của quản lý Trương cũng không tệ lắm đâu."

"Vâng." Nghiêm Chính Phi vui vẻ vỗ vỗ ngực: "Yên tâm ạ! Một quyền của cháu đánh chết hổ đấy, không có gì đâu ạ!"

Khương Tân Tân đành phải đưa theo Vân Hinh lên xe, khi ngồi vào ghế lái, cô đợi mình thích ứng một lát rồi mới bắt đầu khởi động xe lái đi.

Mặc dù chiếc xe cũ cô mua trước khi xuyên sách là hàng rẻ tiền, xe mới ra mắt mà giá cả cũng không vượt quá mười lăm vạn.

Để lái một chiếc xe sang trọng như thế này là việc vô cùng khó khăn, nếu nói trong lòng không hoảng hốt thì là nói dối, nhưng mà sau khi kích động thì lại có chút phấn khích, chiếc xe này còn đắt hơn cả căn nhà cô mua bằng số tiền khổng lồ.

"Vân Hinh, nhà cháu ở đâu thế?" Khương Tân Tân mở bảng chỉ dẫn ra, hỏi.

"Biệt thự Hạo Nguyệt."

"Được."

Khi chọn điểm đến là biệt thự Hạo Nguyệt, Khương Tân Tân nhìn thấy từ đây lái đến đó ít nhất cũng nửa tiếng.

Trong lòng cũng bình tĩnh chút ít, đi đi về về ít nhất cũng một tiếng, cho dù Chu Minh Phong muốn dùng nắm đấm hay dùng lý trí để bình tĩnh lại thì nhiêu đây thời gian cũng đủ cho anh rồi.

Chờ khi cô trở lại, chắc chắn đã giải quyết xong hết rồi.

Lúc đầu Khương Tân Tân cũng chưa quen lắm nhưng sau khi đi vào đường lớn, càng lái càng thấy thuận tay, nếu không có Vân Hinh ngồi ở bên cạnh, thì cô đã muốn huýt sáo và khen cái xe này chạy tốt rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!