Sau này, Khương Tân Tân có hỏi qua Chu Minh Phong, sau khi cô và Chu Diễn không còn ở trong cuộc sống đó nữa, thì anh làm cái gì ở đấy?
Chu Minh Phong trả lời, anh đi giải cứu thế giới.
Khương Tân Tân nghe anh trả lời như thế, thì đương nhiên không nhịn được mà đánh anh một cái.
Còn cứu vớt thế giới nữa? Anh nghĩ mình là đội trưởng gì đó hả?
Nhưng mà có thể Khương Tân Tân không biết, cho đến bây giờ Chu Minh Phong cũng chưa từng nói dối cô, lúc này lời anh nói đều là thật. Anh thật sự đã đi cứu vớt thế giới, nhưng mà cứu vớt thế giới kia.
Ngay lúc Khương Tân Tân và Chu Diễn xuyên đến thời thiếu niên của anh, thì anh cũng đã xuyên đến thế giới lúc đầu của Khương Tân Tân.
Anh có hơi không thể tưởng tượng nổi.
Chẳng qua anh tạm thời coi nó như một cuộc hành trình.
Vốn tưởng là cuộc hành trình tuyệt vời, mãi đến khi anh xuất hiện trong nhà vệ sinh, khi nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn xa lạ, trong lòng khó tránh khỏi dâng lên chút cảm giác không được tự nhiên.
Đây là gương mặt rất ít tuổi. Có thể nhìn ra được là chưa đến ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi đen, đeo kính đen.
Anh rửa sạch tay, phát hiện hộp đựng khăn lau trống trơn, không còn cách nào đành phải ra khỏi nhà vệ sinh.
Còn chưa kịp để anh xoay người tìm điện thoại và chứng minh thì đã có người khóe mắt đỏ đỏ, dùng khăn tay lau nước mũi nói: "Cái tên chó Kỳ Uyên kia, không nên đưa Tân Tân đến Nam Cực gì đó, tôi hận không thể dùng một đao chém chết anh ta!"
Kỳ Uyên?
Tân Tân?
Chu Minh Phong đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện nơi này quá vắng vẻ, có người tới người đi, hoặc là ánh mắt trống rỗng hoặc là vẻ mặt chết lặng, trên tay đều đeo vải tang. Chẳng lẽ là nhà tang lễ à?
Anh đi theo người hùng hùng hổ hổ này đến phòng số 3.
Trước đại sảnh, nhiệt độ chênh lệch quá lớn, cặp kính của anh nhòe đi.
Trong sảnh đến viếng đầy mùi khói, chờ mắt anh khôi phục lại lần nữa, thì anh nhìn thấy tấm ảnh chụp đang treo trên tường, trong ảnh chụp là Tân Tân của anh.
Cả đời này Chu Minh Phong khó có lúc nào trở nên thất lễ.
Lúc này, anh bình tĩnh nhìn tấm ảnh chụp kia, chỉ cảm thấy không tưởng tượng nổi, trong lòng như có ai đó xé mở toang ra.
Chân anh hệt như đeo chì, làm thế nào cũng không thể nhấc lên được.
Đây là nằm mơ.
Nhất định là nằm mơ.
Anh liều mạng tìm kiếm bằng chứng chứng minh là một giấc mơ, chật vật chạy khỏi phòng phúng viếng trốn đến nhà vệ sinh lần nữa, vẫn là khuôn mặt xa lạ kia chẳng qua bây giờ có hơi khác với lúc đầu, bởi vì khóe mắt anh đỏ bừng lên, vẻ mặt trông rất kỳ quái, như là rất bình tĩnh, cũng như là rất méo mó.....
Chu Minh Phong vẫn là Chu Minh Phong như cũ.
Mặc dù lúc này đầu anh đã sắp nổ tung rồi, mặc dù anh rất muốn thoát khỏi thế giới hoang đường này, nhưng anh vẫn nhanh chóng biết chuyện anh muốn biết.
Anh biết, Tân Tân không ảnh chụp kia không phải Tân Tân của anh.
Anh biết, cô đang đợi anh thức dậy, chờ anh về nhà.
Người chết đi kia cũng gọi là Khương Tân Tân.
Thân phận của anh bây giờ là bạn học đại học của cô. Mà anh là người yêu thầm cô, trong ví tiền có kịp ảnh chụp bị cắt ra của cô, hình như là lấy từ trong giấy chứng nhận tốt nghiệp...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!