Chương 7: (Vô Đề)

Editor: Hạ

Hiện tại Nguyễn Hạ chỉ cảm thấy nên phòng trừ hết các khả năng có thể xảy ra, với những hành động của cô thì dù Tống Đình Thâm nghi ngờ đầu óc của cô không ổn cô cũng sẽ không giận, chính cô cũng cảm thấy cảm xúc của bản thân hiện tại rất cực đoan. Nhưng cô lại biết quá rõ cốt truyện, trong tình trạng này thì cô không thể thuyết phục bản thân bình tĩnh lại được. 

Tống Đình Thâm càng ngày càng không thể hiểu nổi Nguyễn Hạ định làm cái gì, nhưng dù sao anh cũng lớn hơn cô mười một tuổi,  trước nay đều cố gắng nhường nhịn cô, cũng không tính toán với cô, một phần vì cô là mẹ của con trai anh, bất kể là trước đó cô dùng thủ đoạn gì đi nữa thì đứa con vẫn là con của họ, dù anh không thể nào xem cô là vợ của mình thì anh cũng sẽ không bạc đãi cô, cái cần cho thì vẫn sẽ có, một phần bởi vì cô còn trẻ, có nhiều chuyện anh cũng không thể so đo với cô được.

Anh sẽ không đi hỏi Nguyễn Hạ vì sao lại muốn ngồi xe lửa quay về, dù sao vé cũng mua rồi, cứ như vậy mà đi thôi. 

Nguyễn Hạ không thấy Tống Đình Thâm có ý kiến gì, cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra thì tính tình của anh cũng giống các nam chính trong tiểu thuyết, tuy ít nói nhưng tính tình cũng không tệ, còn có thể chấp nhận được. Có điều anh thể hiện như vậy thì mới thích hợp với độ tuổi, dù sao anh cũng đã 35 rồi, lại còn là một người thành công. (chê già chứ gì :>>)

Nguyễn Hạ được voi đòi tiên, nhìn Tống Đình Thâm hỏi, "Chúng ta ngồi tàu điện ngầm đến ga xe lửa nhé?"

Tống Đình Thân khựng người, hiện tại đã không thể dùng hai từ kì quái để miêu tả Nguyễn Hạ nữa rồi. Mà Nguyễn Hạ lại có tính toán của bản thân. 

Tuy rằng hiện tại chưa có mưa, mà bọn họ cũng sẽ không đến sân bay, nhưng chuyện gì cũng cần cẩn thận, nếu đi tàu điện ngầm thì chắc chắn không thể có chuyện va chạm với xe tải lớn được…

"Cô bị sao vậy?", Tống Đình Thâm vẫn không nhịn được phải hỏi. 

Nguyễn Hạ cúi đầu, hơi ủ rũ, "Tôi vẫn lo sợ giấc mơ kia"

Lúc trước đọc tiểu thuyết Nguyễn Hạ sẽ không thể hiểu nổi tại sao có những tình huống nhân vật chính như biến thành người khác vậy, cư xử hoàn toàn khác với tính cách thường ngày, một chút lý trí cũng không để lại, nhưng bây giờ thì cô có thể hiểu rồi. Cô sợ chết, cô cũng sợ Tống Đình Thâm đi lãnh cơm hộp. 

Cho dù hôm nay Tống Đình Thâm không phải là chồng trên danh nghĩa của cô đi nữa thì khi biết một người sắp chết cô cũng sẽ sợ. 

Tống Đình Thâm thở dài trong lòng, anh không nói nữa, xem như là chấp nhận Nguyễn Hạ đột nhiên không bình thường như vậy. 

Bạn nhỏ Tống Thư Ngôn lại rất hiếu kì, trước giờ bé con đều không được dắt đi tàu điện ngầm bao giờ. Trạm tàu điện ngầm đông người, Tống Đình Thâm dứt khoát một tay bế bé con béo mập lên, tay còn lại kéo vali của anh. Nguyễn Hạ cũng kéo vali của cô đi theo phía sau anh. 

Dù là ở đâu thì ga tàu điện ngầm cũng rất đông người. 

Nhan sắc của Nguyễn Hạ tự nhiên sẽ không thể giấu, dù cô đã đeo kính râm bản to thì khí thế cũng không khác gì tiểu hoa đang nổi, mà bánh bao nhỏ vừa trắng lại vừa béo, ăn mặc lại rất theo trend, dáng vẻ đáng yêu vô cùng, Tống Đình Thâm lại mang một dáng vẻ đĩnh đạc đạo mạo, vừa nhìn là biết người làm ăn, mắt luôn nhìn thẳng, toàn thân toát ra khí chất hút hồn.. Một nhà ba người như vậy thu hút không ít người quay lại nhìn. 

Trên tàu điện ngầm, Nguyễn Hạ bị ép dính sát vào người Tống Đình Thâm, khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu là người khác trong tình cảnh này không khí nhất định sẽ rất ngại ngùng, nhưng hai người họ lại không. 

Nguyễn Hạ không cảm thấy ngượng, Tống Đình Thâm cũng không, suốt cả đoạn đường hai người thậm chí còn không nhìn nhau. 

Bánh bao nhỏ chơi cả ngày đã buồn ngủ, dựa trên vai Tống Đình Thâm gật gù, đầu giống như gà mổ thóc mà gật, làm cho mấy cô gái trẻ bên cạnh buồn cười, nếu không phải bị dáng vẻ lạnh lẽo "người sống chớ gần" của Tống Đình Thâm dọa thì các cô ấy nhất định sẽ lấy điện thoại ra quay lại cảnh này. 

Cuối cùng bánh bao nhỏ cũng ngủ gục, có vẻ ngủ rất ngon, còn phát ra tiếng khò khè khe khẽ. 

Nguyễn Hạ đã từng bế bánh bao nhỏ này, bé con thật sự không nhẹ, nếu bây giờ kêu cô bế bé con từ tay Tống Đình Thâm thì cũng làm khó cô quá, với thể lực của cô thì vẫn nên để anh bế đi. Cô nhìn xung quanh, thấy có người có ý định xuống trạm, Nguyễn Hạ ngay lập tức giống như cá chạch, len lỏi giữa dòng người, bằng tốc độ sét đánh không kịp che tai ngồi vào chỗ người vừa đứng lên,  người bên cạnh vẫn đang trong tư thế giành chỗ thì thấy cô đã giành được rồi.

Quần chúng chuẩn bị giành chỗ, "............."

Nguyễn Hạ vẫy tay gọi Tống Đình Thâm, "Lại đây đi, ở đây có chỗ ngồi nè"

Tống Đình Thâm chỉ có thể một tay bế bé con, tay còn lại kéo vali đến trước mặt Nguyễn Hạ.

Nguyễn Hạ biết điều đứng lên, nhường chỗ cho anh ngồi, "Tôi cũng không bế nổi con, anh ngồi ôm con đi, đứng ôm mãi tay sẽ tê"

Dù là ngồi đi nữa thì vẫn phải dùng lực mới ôm được bánh bao nhỏ, nhiệm vụ này vẫn nên giao cho người cha tốt như Tống Đình Thâm đi. Tống Đình Thâm cũng không khách khí, anh ôm con ngồi xuống chỗ Nguyễn Hạ vừa giành được.

Nguyễn Hạ ở chung với Tống Đình Thâm không lâu, nhưng ấn tượng của cô với anh cũng không tồi. Chuyện anh và nguyên chủ chia phòng hay những chuyện khác, cô chỉ là người ngoài, không thể đánh giá gì. 

Từ hôm qua đến nay Tống Đình Thâm và cô cũng không nói gì nhiều, nhưng để một ông chủ lớn như anh đi tàu điện ngầm lại ngồi xe lửa mà anh cũng không nói tiếng nào, thật sự làm Nguyễn Hạ cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. 

Nếu anh không đồng ý thì chẳng lẽ muốn cô trước mặt một người xa lạ chơi trò một khóc hai nháo ba tự tử sao? Trò này cũng cần phối hợp đó. 

Cho nên có thể kết luận tùy người này không có tình cảm với nguyên chủ nhưng đối với yêu cầu của cô chỉ cần chuyện mà anh có thể làm thì sẽ đồng ý, có lẽ vì vậy nên anh và nguyên chủ mới có thể yên ổn sống mấy năm nay, cũng chưa từng cãi nhau. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!