Editor: Hạ
Tống Đình Thâm nói như vậy cũng không sai, nếu không phải bất đắc dĩ thì Nguyễn Hạ cũng sẽ không nói mấy chuyện máu me như vậy trước mặt trẻ con.
Bánh bao nhỏ lại rất nể mặt cô, bé con đi qua ôm ôm Nguyễn Hạ, nói với ba mình, "Con không sợ đâu, là mẹ sợ mà, chúng ta phải an ủi mẹ, nói với mẹ giấc mơ đều không có thật"
Bé con chưa được 4 tuổi này thật sự khiến người ta thương, nghe được mấy lời này Nguyễn Hạ liền quyết tâm trong lòng, cô nhất định sẽ tìm mọi cách để bảo vệ một nhà ba người được an toàn, nếu thật sự không thể, cho dù Tống Đình Thâm không cứu nổi thì cô và bé con nhất định phải được an toàn.
Tống Đình Thâm, ".........."
Nguyễn Hạ nhìn về phía Tống Đình Thâm, đây cũng là lần đầu tiên cô thật sự trò chuyện với anh, "Đúng là giấc mơ không phải thật, nhưng dù sao chúng ta cũng đang ở một nơi xa lạ, tuy nói là vì một giấc mơ mà sợ hãi hoảng loạn là không đúng, nhưng dù sao thì chúng ta cũng nên cẩn thận vẫn hơn, dù sao có nhiều chuyện khoa học cũng không thể chứng minh được.
Trước kia cha của bạn học tôi mơ thấy bị người chết dẫn đi, mấy ngày sau liền xảy ra tại nạn xe."
Nguyễn Hạ không quan tâm những lời này liệu có không giống tính cách của nguyên chủ hay không, trước mặt thì giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng nhất.
Tống Đình Thâm đưa mắt nhìn Nguyễn Hạ, anh đương nhiên không tin mấy lời đi ngược lại với chủ nghĩa duy vật như thế, nhưng cũng không lên tiếng.
Thấy anh không nói gì, Nguyễn Hạ cũng hiểu được, đổi lại nếu là cô nghe người khác nói mấy lời không thể hiểu nối lại không may mắn như vậy, cô chắc chắn cũng cảm thấy người đó có vấn đề.
Nguyễn Hạ bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, đáng ra cô không nên mang Tống Thư Ngôn đến thành phố A. Bánh bao nhỏ lúc này cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể vùi đầu ăn cơm, bữa cơm chiều cứ như vậy kết thúc.
Công việc của Tống Đình Thâm gần như đã xong trong hôm nay, anh định sáng sớm ngày kia sẽ bay về. nhưng Nguyễn Hạ lại mang con trai đến đây, cho nên anh để trợ lý Trần dời vé máy bay lại vài hôm nữa.
Nguyễn Hạ nghe được tin này, biết Tống Đình Thâm còn định ở lại chỗ này thêm mấy ngày nữa, cô lập tức nói, "Ngày mai chúng ta liền quay về"
Nếu mà được thì hiện tại cô chỉ muốn mang Tống Đình Thâm và bé con quay về ngay lập tức.
Tống Đình Thâm đang dặn dò trợ lý Trần chuyện dời vé, nghe Nguyễn Hạ nói xong thì khó hiểu, "Tại sao?"
Không phải cô mang con trai đến đây du lịch sao? Hôm nay đến ngày mai lại về, rốt cuộc là sao vậy?
Nguyễn Hạ đi đến trước mặt Tống Đinh Thâm, chỉ vào gương mặt trắng nõn của mình, "Tôi ơ đây không quen thời tiết, lỗ chân lông đều to ra rồi, da hình như cũng bị nổi sởi, cho nên một ngày tôi cũng không muốn ở lại"
Đừng nói là Tống Đình Thâm, đến cả trợ lý Trần cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Nhưng mà Nguyễn Hạ vẫn không thể sánh được với độ cực phẩm của nguyên chủ, dù cô nói ra mấy lời này thì cũng không thấy Tống Đình Thâm thể hiện không kiên nhẫn, cho có thể thấy là mấy lời này vẫn nằm trong giới hạn chịu đựng của anh.
Giọng điệu Nguyễn Hạ cũng tốt lên một chút, " Tôi không quen với khí hậu cũng không sao, nhưng anh không thấy Vượng Tử cũng không chịu được à? Ngày mai chúng ta vẫn nên trở về, ở bên ngoài làm sao mà bằng ở nhà được chứ." Cô suy nghĩ một chút rồi quay qua nói với trợ lý Trần, "Anh không cần phải lo chuyện dời vé, cứ để tôi làm là được rồi"
Trợ lý Trần, "........".
Trời ơi sếp anh còn chưa lên tiếng mà.
Nguyễn Hạ có tính toán riêng của mình, đối với người khác thì đây chỉ là một cuốn tiểu thuyết, nhưng mà cô đã xuyên đến đây thì đối với cô đây chính là thế giới thật, nếu bây giờ để trợ lý Trần cách xa Tống Đình Thâm một chút, có lẽ khả năng xảy ra vụ tai nạn cũng sẽ giảm đi nhiều.
"Đúng rồi, trợ lý Trần, lúc nãy tôi xem dự báo thời tiết thấy tối nay sẽ có mưa lớn, nếu anh muốn về thì đi sớm một chút, tránh trời mưa làm lỡ chuyến bay"
Trợ lý Trần ngơ ngác gật đầu, tuy cảm thấy vị Tống phu nhân này thật kì lạ, nhưng mà dù sao thì cô cũng là có ý tốt.
Tống Đình Thâm cũng không biết là Nguyễn Hạ cuối cùng muốn làm cái gì, nhưng ở trước mặt người ngoài thì anh cũng không làm cô mất mặt, nhìn trợ lý Trần nói, "Tiểu Trần, cậu không cần lo chuyện bên chúng tôi, cho cậu nghỉ phép một tuần, cậu tự giải quyết đi"
Trợ lý Trần vâng một tiếng, anh cảm thấy thật vui vẻ, bạn gái của anh đang ở thành phố A, nếu không phải là vì đi công tác với sếp thì anh chắc chắn sẽ ở lại thêm một thời gian.
Tống Đình Thâm đối với việc ngày mai quay về không có ý kiến, bánh bao nhỏ cũng không, cho nên Nguyễn Hạ liền nhận nhiệm vụ đặt vé. Tống Đình Thâm cũng không hỏi tới, anh cảm thấy việc đặt vé đơn giản như thế chắc cô có thể làm được.
******
Buổi tối Nguyễn Hạ nằm ở trên giường lớn, cũng không có tâm trạng thưởng thức cảnh đêm. Bánh bao nhỏ vừa tắm xong đã được Tống Đình Thâm ôm qua đây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!