Editor: Hạ
Nguyễn Hạ không muốn đi, nhưng Tống Đình Thâm Đã nói như thế, còn có thêm bé con cứ quấn lấy cô, cuối cùng không còn cách nào, cô chỉ có thể nói: "Vậy cũng được."
Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô ấy dường như chưa từng cùng Tống Đình Thâm tham dự một buổi tụ tập nào, thậm chí một bữa tiệc cũng chẳng có. Cảnh tượng một nhà ba người cùng xuất hiện ở ngoài vô cùng hiếm.
Tống Đình Thâm đối với chuyện này không có yêu cầu, nguyên chủ cũng sẽ không chủ động đề nghị khiến mình mất mặt, cho nên đã kết hôn bốn năm, rất nhiều người nghe nói Tống Đình Thâm đã có vợ, nhưng người đã được gặp thì lại không nhiều.
Trong cảm nhận của một đứa bé thì tham dự hôn lễ nhất định là một điều quan trọng cho nên đến lúc ăn sáng Vượng Tử cũng không ngừng lại, luôn tò mò hỏi, "Là chú nào kết hôn vậy ạ?"
"Là chú Lê, máy bay đồ chơi con muốn là chú ấy cho, con còn nhớ không?"
Nguyễn Hạ sửng sốt một chút, Lê? Không lẽ là Lê trong Lê Tĩnh sao? Có khéo đến vậy không?
Hình như chú ý đến biểu tình trên mặt Nguyễn Hạ, Tống Đình Thâm giải thích, "Người đêm qua gọi cho tôi là em gái của Lê Viễn Hàng, hiện tại cô ấy đang làm ở công ty"
Kỳ thật sau khi Tống Đình Thâm nói mấy lời này xong thì có chút hối hận, anh cũng không biết vì sao mình lại muốn giải thích chuyện này.
Nguyễn Hạ gật đầu, "Khó trách lúc nãy cảm thấy cái họ này nghe quen tai."
Lê Viễn Hàng, mặc dù nguyên chủ đối với vòng bạn bè và xã giao của Tống Đình Thâm không biết nhiều nhưng với người này vẫn từng nghe qua, thậm chí còn có ấn tượng, anh ta là bạn cùng phòng đại học của Tống Đình Thâm, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt, bây giờ cả hai đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn luôn duy trì mối quan hệ bạn bè tốt đẹp như cũ.
Em gái gọi điện đến ngày hôm qua vậy mà lại là em gái của Lê Viễn Hàng…..
Nguyễn Hạ coi như đã hiểu, Lê Tĩnh không phải tiểu tam gì cả, cùng lắm chỉ một người mến thầm có chút tâm tư mà thôi. Tống Đình Thâm có phụ nữ bên ngoài hay không thì cô không biết nhưng ít ra thì Lê Tĩnh không phải.
Tuy rằng không cùng Tống Đình Thâm ở chung nhiều nhưng hiện tại cô đối với anh cũng có chút hiểu biết, anh không phải loại người sẽ cùng em gái của bạn tốt làm loạn, ở điểm này thì Tống Đình Thâm vẫn có đạo đức.
Huống chi Tống Đình Thâm đã mở miệng kêu cô cùng đi, chính là dẫn vợ đến tham dự hôn lên, Lê Tĩnh là em gái của Lê Viễn Hàng, nếu Lê Tĩnh là tiểu tam thì việc này có khác gì biến lễ cưới thành một cái chiến trường.
Khẩu vị của Tống Đình Thâm hình như cũng không mới lạ đến vậy.
Có điều có thể khẳng định một chuyện, Lê Tĩnh có tâm tư khác với Tống Đình Thâm, mà còn là một cái tâm tư không nhỏ.
Ai nha, Nguyễn Hạ không khỏi trở nên hưng phấn, vốn không định đi tham dự buổi hôn lễ này, bây giờ ngược lại cảm thấy có chút hứng thú, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai cha con, cô vừa lên lầu vừa khẽ ngâm nga.
Tống Đình Thâm cũng dắt Vượng Tử đi lên.
Phòng ngủ chính rất lớn, còn có một phòng riêng để chứa quần áo, Nguyễn Hạ chọn tới chọn lui, vô cùng lưỡng lự, chủ yếu là vì nguyên chủ có quá nhiều quần áo đẹp, khiến người ta hoa cả mắt.
Chiếc váy này vô cùng đòi hỏi dáng người của người mặc, chỉ cần hơi béo một chút cũng sẽ hoàn toàn bị lộ ra, nhưng nếu dáng người thích hợp thì chiếc váy này sẽ đem tất cả ưu điểm của người mặc phô bày ra hết, Nguyễn Hạ sau khi thay xong thì đặt tay trên eo. Trước kia cô cảm thấy cái gọi là eo thon gọn một tay có thể ôm hết là một cách hình dùng có hơi khoa trương, nhưng bây giờ mới biết thật sự có chiếc eo đẹp như vậy, chỉ là trước kia cô chưa từng được tận mắt nhìn thấy mà thôi.
Không nói đến nhân phẩm của nguyên chủ, nếu chỉ xét phương diện nhan sắc và dáng người thì lúc này cô ấy không có đối thủ.
Bây giờ nhan sắc đỉnh như vậy lại là của cô, Nguyễn Hạ không nhịn được vô cùng vui vẻ, hết lòng thưởng thức nhan sắc trong cái gương lớn kia.
Vượng Tử chui vào trong này, mặc dù tạm thời bây giờ bé vẫn chưa có quan niệm xấu đẹp, nhưng giới tính là nam nên Nguyễn Hạ nhanh chóng cầm lấy tay bé hỏi, "Con xem cả người mẹ có đẹp không?"
Con không chê mẹ xấu, lại nói, trong lòng Vượng Tử thì mẹ là người đẹp nhất thế giới, bé con liều mạng gật đầu như gà mổ thóc, "Đẹp, rất là đẹp luôn"
Nguyễn Hạ giơ tay gõ nhẹ lên trán bé con, đắc ý nói, "Con đó, tiểu tử này ý chí sinh tồn rất mạnh nha"
Tuy mặt mộc của nguyên chủ là đã đủ đẹp nhưng Nguyễn Hạ vẫn tỉ mỉ trang điểm một kiểu thích hợp với hôm nay.
Tống Đình Thâm rất cao, 1m8 có hơn, vì vậy Nguyễn Hạ vô cùng thoải mái đi giày cao gót mà không có gánh nặng gì, "Hôm nay tôi không thể lái xe đâu."
Nghe Nguyễn Hạ nói, Tống Đình Thâm cũng không cảm thấy lạ, "Được."
Hai người đã sống chung một mái nhà suốt bốn năm, đối với gương mặt của Nguyễn Hạ anh cũng đã nhìn bốn năm, có thể nói là đã miễn dịch.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!