Chương 12: (Vô Đề)

Editor: Hạ

Tống Đình Thâm đứng dậy, cả người cứng nhắc đi vào toilet, Nguyễn Hạ vẫn đang bị bộ phim đang chiếu thu hút sự chú ý, cô cũng không phát hiện điều gì. Cho đến lúc sắp đến kết phim, lúc này Nguyễn Hạ mới phát hiện Tống Đình Thâm trước đó vẫn luôn ngồi ở sofa bây giờ lại biến mất không thấy đâu.

Nguyễn Hạ đi toilet vừa lúc phải đi ngang phòng dành cho khách, lúc này cửa phòng đang đóng, cô đoán là Tống Đình Thâm đi ngủ trưa. Phim vẫn đang chiếu thì ba Nguyễn bế Vượng Tử trở về, trên mặt bé con đỏ hồng, có thể thấy hôm nay bé con chơi rất vui vẻ. Ở dưới tiểu khu có một cái siêu thị, bên trong siêu thị có một khu vui chơi nhỏ, cho nên rất nhiều phụ huynh mang con cái nhà mình xuống đó chơi, lại có thể hưởng mát mẻ của điều hòa.

"Ba đi đâu rồi mẹ?", Vượng Tử hỏi. 

"Ba con đi ngủ trưa rồi", bây giờ Nguyễn Hạ không buồn ngủ, cô nói, "Con cũng đến phòng cho khách ngủ với ba con đi, chơi cả ngày chắc chắn rất mệt"

Vượng Tử dạ một tiếng, ba Nguyễn cảm thấy cháu ngoại chắc chắn rất mệt, ông ôm bé con đến phòng dành cho khách, điều hòa trong phòng đang mở, Tống Đình Thâm thật sự ở trong này,, chỉ là không có ngủ trưa mà đang cứng ngắc ngồi một bên. Ba Nguyễn đem bánh bao nhỏ đặt lên giường xong thì rời khỏi phòng. 

Trong phòng khách, mẹ Nguyễn thần thần bí bí kéo Nguyễn Hạ qua, đưa cho cô hai tấm vé xem phim, bà nói với Nguyễn Hạ, "Lúc nãy mẹ thấy vé xem phim đang giảm giá nên đã mua hai tấm, ăn cơm tối xong con và con rể mang Vượng Tử cùng đi xem đi"

Nguyễn Hạ bất đắc dĩ, "Ăn cơm tối xong thì về nhà thôi, còn đi xem phim làm gì, hay là, mẹ và ba dẫn Vượng Tử đi xem đi"

"Ba mẹ con đều đã già rồi mà còn xem phim gì nữa", thật ra mẹ Nguyễn cũng sợ con gái từ chối, liền nói, "Vé cũng đã mua rồi, dù sao ăn cơm xong hai đứa cũng không có việc gì làm, Hạ Hạ, mẹ biết con có suy nghĩ của riêng con, ba mẹ cũng không thể can thiệp vào cuộc sống của con, nhưng dù sao con làm chuyện gì cũng hãy suy nghĩ cho Vượng Tử một chút., thằng bé bây giờ đã 4 tuổi rồi.

Mấy ngày trước thằng bé nói với mẹ, trước giờ nó chưa từng được đi xem phim với ba mẹ, bản thân người làm bà ngoại như mẹ nghe xong cũng thấy đau lòng"

Nguyễn Hạ cảm thấy bản thân thật sự là một người tâm địa cứng rắn. Dù sao lúc còn nhỏ cô cũng đâu có được xem phim với ba mẹ đâu. 

Nói cho cùng thì cô cũng không thể thật sự biến mình trở thành mẹ của đứa bé, dù sao người mang thai mười tháng không phải là cô. Cô thích bánh bao nhỏ, nhưng không phải là rất yêu thích, cùng lắm chỉ giống như là đi ngoài đường gặp một bé con đáng yêu, hoặc giống như một đứa cháu trong nhà mà thôi, thích thì cũng chỉ là chơi cùng với bọn chúng, nhưng nếu kêu cô làm một người mẹ thì không thể được, Nguyễn Hạ chỉ nghĩ đến đây thôi đã thấy sợ hãi. 

Mẹ Nguyễn thấy Nguyễn Hạ không nói gì, bà thở dài, "Chuyện của các con ba mẹ cũng không thể quản quá nhiều, mẹ chỉ cảm thấy mấy ngày nay thái độ của con đã tốt lên nhiều nên mới nói với con mấy câu. Con đừng thấy bây giờ Vượng Tử còn nhỏ, thật ra trẻ con đều rất nhạy cảm. Mấy ngày trước mẹ hỏi Vượng Tử những ngày này nó có vui không, thằng bé nói nó rất vui, bởi vì con chịu ôm nó, chịu chơi với nó."

"Được rồi", Nguyễn Hạ gật đầu, nhận lấy hai tấm vé xem phim. Dù sao chỉ là cùng đi xem phim thôi, nếu có thể làm bánh bao nhỏ vui vẻ thì việc này có là gì. 

Cẩn thận nghĩ lại thì bản thân nguyên chủ và con trai không mấy thân thiết, Nguyễn Hạ không nhất thiết phải ép bản thân trở thành mẹ của bánh bao nhỏ, bây giờ cô chỉ cần đối xử với bé con như một người dì thôi thì bé con cũng đã rất vui rồi. 

Mẹ Nguyễn vốn dĩ cho rằng con gái sẽ không đồng ý, lúc này nhìn thấy Nguyễn Hạ cầm lấy hai tấm vé, bà hơi ngây người, không thể khống chế được mỉm cười, tuy rằng bà đã hơn 50 nhưng nhan sắc vẫn không hề suy giảm, đặc biệt là sau khi con gái kết hôn, cuộc sống tốt hơn rất nhiều, cho nên nhìn mẹ Nguyễn cũng chỉ giống như mới hơn 40 một chút. 

Bây giờ bà không có chuyện gì phiền lòng, tiền bạc cũng không cần lo lắng, lại có một căn nhà lớn, chỉ có một chuyện nhọc lòng duy nhất là vấn đề tình cảm giữa con gái và con rể. Mà lúc này thái độ của con gái thay đổi, còn việc gì vui vẻ hơn nữa chứ. Cuối cùng cũng xem như cuộc đời đã viên mãn. 

------------

Trong phòng dành cho khách, trước lúc ngủ Vượng Tử muốn tâm sự một chút với Tống Đình Thâm, bụng nhỏ của bé con hơi nhô lên, phập phồng lên xuống theo hô hấp của bé, "Baba, con phát hiện một chuyện, mẹ của các bạn khác không có đẹp như mẹ của con đâu" 

Trong đầu Tống Đình Thâm bây giờ vẫn là gương mặt đang sợ kia, lúc con trai nói chuyện anh cũng không để ý lắm. 

"Baba, ba có cảm thấy là mẹ rất đẹp không ạ?", Vượng Tử hỏi lại.

Tống Đình Thâm nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên anh gặp Nguyễn Hạ, khi đó anh đã có công ty của bản thân, quy mô cũng không nhỏ, giảng viên học đề nghị anh về trường cũ tham dự một buổi diễn thuyết, anh không từ chối. Lúc quay lại trường học, anh nhìn thấy nhóm đàn em khóa dưới, lúc này mới phát hiện thì ra bản thân anh đã qua tuổi 30. 

Nguyễn Hạ phụ trách đón tiếp anh, từ góc nhìn của một người đàn ông, anh cảm thấy Nguyễn Hạ rất xinh đẹp. Sau này cô đến công ty anh phỏng vấn làm thêm, có lẽ bộ phận nhân sự cảm thấy cô và anh đều cùng học một trường, sẽ có giao tình, lại thêm nhan sắc xinh đẹp của Nguyễn Hạ, cho nên đã tuyển cô.

Cuộc hôn nhân này là do lúc đó Nguyễn Hạ cố ý gài bẫy anh, mặc dù lúc ấy anh cũng không hề say đến bất tỉnh nhân sự, không phải hoàn toàn mất hết lý trí. Người khác đều cảm thấy lòng dạ Nguyễn Hạ quá sâu, chỉ có Tống Đình Thâm anh biết rằng lúc đó cũng là do anh uống say muốn phóng túng. (Nghe hơi quạu nghe nam chính) 

Hơn ba mươi năm trong đời, Tống Đình Thâm vẫn luôn bình tĩnh giữ mình, sau lưng anh không có chỗ dựa, cho nên từ lúc học đại học, anh đã luôn cẩn thận, mỗi bước đều không dám đi nhầm, nói là thần kinh luôn căng chặt cũng không có gì sai. Nhưng anh cũng chỉ là một người bình thường, đôi lúc sẽ buông thả bản thân. Trên thương trường mọi người đều đánh giá anh là một người quân tử, nhưng thực tế anh lại không phải.

Nếu anh thật sự là quân tử, chuyện đêm đó chắc chắn không xảy ra, cũng sẽ không dẫn đến tình cảnh như bây giờ.

Vì vậy Nguyễn Hạ muốn kết hôn, muốn sinh đứa bé ra, muốn làm Tống phu nhân, anh cũng đều không có ý kiến, chỉ là ở năm anh 31 tuổi, cuộc đời cho anh một cái khóa, khiến anh không thể có ý định phóng túng lần nào nữa. 

Sau khi kết hôn, không phải không có người muốn quyến rũ Tống Đình Thâm, bốn năm qua, nhiều không đếm xuể, nhưng không có người nào thành công. (được rồi, anh có đạo đức.)

Một phần là bởi vì anh không muốn trở thành tấm gương xấu dạy hư con mình, mặt khác là vì sau đêm đó anh đã không còn suy nghĩ phóng túng nữa rồi. Không có suy nghĩ thì sẽ không có ý định gì. (sợ hay gì ba)

"Có phải mẹ rất đẹp không ạ?", trước khi đi ngủ Vượng Tử lại hỏi thêm một lần nữa. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!