Chương 8: (Vô Đề)

Nguyên nhân sự việc này, nói đơn giản thì đơn giản, mà nói phức tạp cũng thật sự phức tạp.

Tóm gọn trong một câu: Shelir ham xem náo nhiệt, thế là bệnh cũ lại tái phát.

Nếu muốn kể chi tiết, thì phải bắt đầu từ nửa tiếng trước.

Nửa tiếng trước, Shelir đang xếp hàng trong một tiệm bánh ngọt để mua bánh salad phô mai. Đứng ngay bên cạnh cậu là Rison Wayne, vẻ mặt lạnh tanh, cầm ô che mưa.

Shelir đoán không sai chút nào — chỉ vài phút sau khi hai người rời khỏi khách đ**m, trời đã lất phất mưa rơi.

Những giọt mưa rơi tí tách lên chiếc ô đen, bắn tung ra từng vòng bọt nước li ti.

Rison Wayne cao lớn, vai rộng eo thon. Một chiếc ô bình thường vốn dĩ không đủ che cho cả hắn và Shelir. Vì thế hắn nghiêng ô, để phần lớn thân mình dầm mưa, còn Shelir thì không bị ướt một chút nào.

Làm như vậy không phải vì Rison Wayne dịu dàng săn sóc — bản chất hắn vốn chẳng dính dáng gì đến mấy từ đó. Đơn giản hắn xem việc này như một hành động bình thường, giống như đang hoàn thành một nhiệm vụ, chẳng khác gì ngày thường.

Sau khi xếp hàng gần hai mươi phút, cuối cùng Shelir cũng mua được chiếc bánh salad phô mai được mệnh danh là "vua bánh ngọt khu Bắc Gersha".

Đương nhiên, tiền trả là của Rison Wayne.

Bởi lẽ giờ đây Shelir thật sự… nghèo rớt mồng tơi.

Trong hai năm qua, mỗi lần muốn ăn bánh ngọt, Shelir đều phải tự kiếm tiền.

Cách kiếm tiền cũng đơn giản: dựa vào khả năng "toàn trí toàn năng" của mình, giả làm thầy bói lưu động để xem vận mệnh cho thiên hạ.

Có bao nhiêu tiền, Shelir tiêu sạch bấy nhiêu.

Chín phần mười số tiền đều đổ vào việc ăn uống.

Kiếm được nhiều thì ăn bánh ngọt đắt tiền, kiếm ít thì mua loại rẻ hơn.

Tóm lại, không bao giờ để dư đồng nào.

Không phải vì Shelir không biết tiết kiệm, mà là bởi bất cứ thứ gì cậu mang về "không gian trong gương" — từ tiền, hoa tươi cho đến bánh ngọt — đều sẽ hóa thành hư vô ngay tức khắc.

Vì thế Shelir mới hình thành thói quen "kiếm bao nhiêu tiêu bấy nhiêu".

Nhưng giờ có Rison Wayne đi cùng.

Có sẵn Lytton tệ để chi tiêu, cậu không cần giả làm thầy bói nữa.

Nghĩ như vậy, Shelir cảm thấy cứ an phận theo Rison Wayne về thủ đô là lựa chọn không tồi.

Rốt cuộc, hắn tuy độc miệng nhưng không lắm lời, biết che ô, còn trả tiền hộ.

Đồng hành như vậy, tìm đâu ra!

Shelir cảm động quá, lập tức cắn một miếng to bánh salad phô mai.

Ăn ngon tuyệt.

Đôi mắt cậu lim dim đầy thỏa mãn, vừa nhai vừa thong thả rời tiệm bánh.

Lúc này, mưa đã tạnh.

Tuy bầu trời vẫn xám xịt, phủ một lớp sương mỏng, nhưng con đường lát đá cuội sau cơn mưa trông sạch sẽ khác thường, đến mức có thể nhìn rõ từng hoa văn hình trăng khuyết khắc trên đá.

Tâm trạng Shelir rất tốt vì cuối cùng đã mua được món mình hằng ao ước. Thế nên khi thấy phía trước có chuyện náo nhiệt, cậu chẳng hề để tâm tới ánh mắt lạnh lùng của Rison Wayne, mà vừa ăn bánh vừa nhanh chóng chen vào xem.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!