Jesse không ngờ chàng thiếu niên tóc đen xinh đẹp kia lại thẳng thắn nói ra những lời ấy.
Giữa đêm khuya mà leo cửa sổ Tinh Thần Tháp để rình trộm một người ngoài – chuyện như vậy, cho dù ca ca Hicks không trách phạt, thì nếu phụ thân biết được cũng chắc chắn sẽ bắt hắn quỳ ở sảnh hối lỗi ba ngày ba đêm.
Nhưng với Jesse mà nói, bị phạt quỳ chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc này, điều khiến hắn thấy vừa quẫn bách vừa đỏ mặt chính là bị bắt gặp.
Dù vậy, nếu bảo hối hận, Jesse lại chẳng hề hối hận chút nào.
Thậm chí nếu thời gian quay ngược lại, hắn vẫn sẽ chọn làm y như vậy.
Cho dù hắn biết hành động này thực ra chẳng hề đúng.
Hàng mi Jesse khẽ run, mắt cụp xuống, lắp bắp mở miệng xin lỗi:
"Thật… xin lỗi."
Nói xong, hắn không nhịn được lại liếc trộm gương mặt Shelir.
Nhưng Shelir vẫn không đáp.
Jesse chờ mấy giây, cuối cùng dứt khoát thôi không lén nhìn nữa, ngẩng đầu hẳn lên, đôi mắt trong trẻo tràn đầy chờ mong, nghiêm túc nói lần nữa:
"Thật sự xin lỗi."
Lần này giọng nói của hắn lớn hơn, vang dội hơn.
Shelir lúc ấy mới lên tiếng:
"Ngươi định cứ thế bám ngoài cửa sổ mà nói chuyện với ta mãi sao?"
Vừa nghe thế, sắc mặt Jesse liền tươi hẳn lên, hơi kích động hỏi lại:
"Ý ngươi là… mời ta vào trong?"
Mời?
Shelir cân nhắc chữ đó, nhìn ánh mắt xanh biếc lấp lánh của Jesse, cuối cùng cũng lười sửa cách dùng từ không chuẩn ấy.
Thấy Shelir không phủ nhận, Jesse lập tức cười tươi như hoa, đôi mắt cong cong.
Ngay sau đó, hắn không do dự mà trèo qua cửa sổ vào.
Có điều, vì quá kích động, khi chân vừa chạm đất, hắn không giữ vững được thăng bằng, cả người theo quán tính ngã chúi về trước, "đông" một tiếng, ngã nhào ngay xuống nền.
Shelir im lặng.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy tinh linh thiếu niên kia vừa khéo lại ngã ngay dưới chân mình.
Jesse thậm chí còn bổ nhào thêm một chút, khuôn mặt gần như dán sát mũi giày của Shelir.
Mức độ té ngã như thế, nếu không biết rõ chân phải của hắn quả thật bị trượt, thì Shelir hẳn đã cho rằng đây là màn cố tình diễn trò ăn vạ được tính toán kỹ càng.
Jesse nâng đầu khỏi nền đất lạnh băng, xoa cái chóp mũi đỏ ửng vì va chạm, ngước lên nhìn Shelir, giọng vừa đáng thương vừa giải thích:
"Ta… chỉ là vui quá nên mới vậy."
Shelir không tỏ ý kiến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!