Shelir vừa ngồi vào bàn ăn không bao lâu thì một thị nữ tinh linh tóc ngắn, dáng người cao gầy, đã mang tới thực đơn của vương quốc Tinh Linh.
Thực đơn dày tới ba quyển.
Mỗi món ăn đều có kèm hình minh họa tỉ mỉ.
Shelir vốn đã nghĩ sẵn trong đầu sẽ gọi gì nên cũng không cần xem kỹ, chỉ chọn ngay ba món.
Trái lại Allaire thì thấy khó xử. Đồ ăn quá nhiều, quá hấp dẫn, đến mức hắn không biết nên chọn cái gì. Thấy Shelir gọi món, Allaire liền vươn cổ nhìn, sau đó dứt khoát gấp thực đơn lại, nói:
"Ta cũng gọi giống vậy."
Bởi Shelir chính là ma kính.
Ma kính – nghĩa là thứ gì cũng biết.
Mà Shelir đã chọn thì tất nhiên đó là món ngon nhất ở đây.
Cho nên Allaire không cần nghĩ ngợi nhiều, dứt khoát đi theo.
Laura và Raglan cũng làm y hệt.
Chỉ có Nick là hơi bối rối. Bởi vì Shelir gọi cả ba món đều thiên về ngọt, trong khi hắn lại thích vị cay. Do dự một lúc, cuối cùng Nick vẫn gọi thêm món hợp khẩu vị mình.
Về phần Rison Wayne, ngay từ đầu hắn đã để quyền lựa chọn cho Shelir, cho nên khi Shelir gọi món, số phần ăn trực tiếp được nhân đôi.
Một bữa tối kéo dài hơn nửa buổi.
Ngoài Tinh Thần Tháp, sao trời sáng rực xuyên qua từng tầng mây mà hiện ra. Ánh trăng trong vắt len lỏi qua khung cửa vòm, phủ xuống một màu bạc óng ánh trong tòa tháp tinh xảo này.
Ăn xong, từng người chọn phòng riêng.
Allaire và Laura chọn tầng cao nhất.
Nick và Raglan mỗi người chọn một phòng ở tầng một và tầng sáu.
Shelir thì ở trong gương, chỉ tùy ý chọn lấy một gian phòng tượng trưng, còn Rison Wayne thì chọn ngay phòng cạnh bên.
Không cần Shelir nhắc, cả nhóm đều rất rõ: Trong ba ngày ở Tinh Thần Tháp này, tuyệt đối không được gây ra bất kỳ dị động nào. Họ phải coi mình như những nhà thám hiểm bình thường đến vương quốc Tinh Linh tham quan, tiện thể nghỉ dưỡng – an an ổn ổn qua mấy chục giờ.
Còn cánh cổng lớn của Tinh Thần Tháp – tuyệt đối không thể tùy tiện đẩy ra từ bên trong.
Ở tầng hai Tinh Thần Tháp.
Shelir vừa bước vào phòng, con quạ đen béo ục ịch đã no nê ở phòng ăn liền bay đến đầu giường, lấy cánh đen nhọn nhọn xoa cái bụng tròn:
"Đồ ăn của tộc Tinh Linh ta thích thật đấy!"
Shelir ngồi xuống mép giường, vắt chéo chân, đưa ngón tay chọc nhẹ lên đầu nó:
"Nếu ngày nào cũng cho ngươi ăn, ngươi cũng thích sao?"
Quạ béo gật đầu cái rụp:
"Ăn suốt một năm cũng được!" – nhưng sau đó lại thêm – "Nếu quá nữa thì thôi, e không nổi."
Shelir bật cười:
"Thì ra sức chịu đựng của ngươi chỉ có hạn một năm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!