Chương 38: (Vô Đề)

Trong khoảnh khắc ấy, bầu không khí bỗng rơi vào một sự tĩnh lặng quỷ dị.

Bốn người khác nhìn nhau, rồi đồng loạt đưa khăn tay về phía Rison Wayne và Hicks. Sau đó, họ lại nhìn sang Shelir – người đang được cả hai đưa khăn tay.

Rõ ràng tất cả đang ngồi cùng một bàn, nhưng ngay lúc này, giữa ba người ấy như xuất hiện một bức tường vô hình, khiến người khác khó mà chen vào.

Allaire khẽ chớp mắt, lông mi run nhẹ. Cậu nhìn qua nhìn lại giữa Rison Wayne và Hicks chỉ trong nửa giây, nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy một sự căng thẳng mơ hồ.

Một người mặc đồ đen, một người mặc đồ trắng. Một người biểu cảm điềm tĩnh mà ôn hòa, người kia cũng chẳng khác ngày thường, dường như không gợn chút cảm xúc nào. Nhưng khi Allaire nhìn kỹ, cậu lại có cảm giác rằng có một luồng khí không tên đang lặng lẽ xoay vòng trong không gian.

Không phải kiểu căng thẳng như giương cung bạt kiếm, nhưng tuyệt đối cũng chẳng thể gọi là yên bình.

Trong bầu không khí trầm mặc ấy…

Người trong cuộc là Shelir khẽ ngẩng mắt lên, nhìn hai chiếc khăn tay rồi lại nhìn sang chủ nhân của chúng.

Hicks nói:

– Lau một chút đi.

Hắn nói như thể chỉ đang giải thích cho hành động của mình, giọng điệu tự nhiên mà dịu dàng.

Một cử chỉ chu đáo như thói quen đã khắc sâu trong xương tủy, lịch sự và hòa nhã, dường như chẳng có hàm ý nào khác. Nếu đổi lại là người khác trong tình huống tương tự, Hicks hẳn cũng sẽ đưa khăn tay như thế.

Rison Wayne thì im lặng, chỉ đơn giản cầm khăn tay đưa ra, không hề có ý định rút về.

Shelir cúi mắt, lại nhìn hai chiếc khăn ấy.

Ánh mắt dừng lại lâu hơn trên chiếc khăn màu trắng.

Có vẻ như những suy đoán trước đó về tính cách của Hicks, hắn phải điều chỉnh lại một chút.

Nếu đúng là vì sự dịu dàng vốn hướng về mọi sự vật chứ không chỉ con người, thì khi phát hiện Rison Wayne cũng đưa khăn tay, Hicks lẽ ra nên chu đáo rút về trước.

Nhưng hắn lại không. Tựa như không hề để ý, vẫn giữ nguyên động tác đưa khăn, vô tình cùng Rison Wayne tạo nên một sự giằng co ngắn ngủi, để mặc cho Shelir chọn giữa cả hai.

Ánh mắt Shelir khẽ chuyển động.

Chẳng lẽ vì một người là hiện thân của thiện, một người là hiện thân của ác, mà thiện và ác vốn đối lập tự nhiên, nên dù chỉ mới lần đầu gặp mặt cũng đã theo bản năng bài xích lẫn nhau?

Giống như hai đầu nam châm trái cực?

Ý nghĩ đó khiến Shelir khẽ bật cười.

Dù sao thì, hắn cũng nên cảm ơn cả hai vì đã nghĩ đến mà đưa khăn tay cho mình. Nhưng…

Cảm ơn thì cảm ơn, chứ thật ra hắn chẳng cần thiết phải nhận.

Dính một chút bơ trên tay, với Shelir mà nói, đâu có gì đáng kể.

Hắn xé hộp bơ đặt xuống bàn, thẳng thắn nói:

– Chỉ là một chút bơ thôi, ta thật sự không cần khăn tay.

Dứt lời, hắn giơ ngón tay dính bơ lên, gọi:

– Tiểu Hắc.

Con quạ đen mập vừa nghe liền động đầu, lập tức lao tới, không chút do dự mổ sạch chỗ bơ trên ngón tay Shelir, không bỏ sót lấy một giọt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!