Từ dưới hố sâu trăm mét, Shelir lại một lần nữa bước ra từ trong gương. Hắn thuận tay thắp sáng ngọn nến gắn trên giá lửa bên vách đá, bình thản chờ đợi bốn người bị vùi trong hố cát bò ra.
Sở dĩ nói là bốn người, bởi vì Rison Wayne đã bình yên đứng bên cạnh hắn từ trước.
Tuy tóc và quần áo của Rison Wayne cũng dính không ít cát bụi, nhưng so với bốn người vẫn còn đang chật vật trong cát thì tình trạng của hắn tốt hơn rất nhiều.
Quả nhiên, sự khác biệt về thực lực luôn thể hiện rất rõ rệt ở mọi phương diện.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là bốn người còn lại yếu kém.
Bởi cho dù đặt ở đâu đi chăng nữa, cả bốn đều được xem là những người cực kỳ xuất sắc.
Cho nên sự chênh lệch này, nếu nói chính xác, chỉ có thể so sánh với hóa thân của Quang Minh thần mà thôi.
Shelir liếc nhìn Rison Wayne bên cạnh, rồi chuyển mắt về phía hố cát trước mặt.
Đúng lúc này, hắn chậm rãi nói:
"Chắc mọi người vẫn còn sống chứ?"
Vừa dứt lời, từ trong cát liền vang lên từng trận ho sặc dữ dội. Sau đó, bốn cái đầu lục tục nhô ra khỏi hố cát.
"... Khụ khụ... khụ... khụ khụ khụ..."
Trong đó, Allaire ho dữ dội nhất. Bởi vì so với ba người kia chỉ rơi thẳng xuống đất, hắn lại chịu thêm một cú đá "nhẹ" của Shelir. Do vậy, cú rơi mạnh hơn, lực quán tính cũng lớn hơn, và số cát ăn phải cũng nhiều hơn hẳn.
Shelir nhìn thoáng qua bốn vị thần quyến giả, rồi đi tới gần hố cát, chìa tay về phía Laura.
Laura chớp mắt, hàng mi khẽ run, có chút ngỡ ngàng xen lẫn bối rối, nhưng vẫn đặt tay lên tay hắn.
Shelir thuận thế kéo nàng lên.
Sau khi đứng vững, Laura nhìn hắn, bên tai giấu dưới mái tóc ngắn thoáng nóng lên:
"Cảm ơn."
Lúc rơi xuống đây, vị trí nàng đứng lúc đầu cực kỳ xui xẻo, trúng ngay chỗ mưa tên dày đặc nhất.
Khi rơi xuống, vì né mũi tên quá gấp nên nàng bị trẹo mắt cá chân phải. Tuy vẫn có thể hoạt động bình thường, nhưng so với ba người kia thì việc trèo lên từ hố cát khó khăn hơn rất nhiều.
Laura tin chắc chàng thanh niên tóc đen này đã nhận ra điều đó.
Dù sao hắn là Ma Kính — kẻ có khả năng toàn tri.
Nhưng Shelir lại không hề nói gì, chỉ lặng lẽ vươn tay kéo nàng lên.
Hắn không biểu lộ bất kỳ sự dịu dàng hay an ủi nào, mà hành động vô cùng tự nhiên, giống như chỉ đơn giản vì thấy chân nàng bị thương nên giúp một tay.
Điều này càng khiến Laura tin rằng mình đã không nhìn nhầm.
Người đồng đội cuối cùng vừa gia nhập đội, đích thực là một thanh niên, và cũng thật sự là một quý ông.
Còn về diện mạo của hắn...
Quá mức tuấn mỹ, đến mức vượt khỏi giới hạn của giới tính.
Allaire thấy Shelir kéo Laura, lập tức cũng chìa tay ra:
"Ta còn bị ngươi đạp một cước, kéo ta lên luôn đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!