Chương 33: (Vô Đề)

Ánh mặt trời xuyên qua tầng mây, chiếu xuống mặt đất, mang đến một chút ấm áp. Gió nhẹ từ từ thổi, trong không khí phảng phất mùi cỏ xanh.

Đội ngũ năm người, do Rison Wayne dẫn đầu, suốt cả đêm men theo đường ống ngầm ẩm ướt tối tăm, cuối cùng cũng đi tới cánh đồng bát ngát – nơi bắt buộc phải băng qua nếu muốn vào rừng Vô Vọng Hư.

Rison Wayne cưỡi một con tuấn mã đen tuyền, luôn đi ở phía trước. Bốn thần quyến giả còn lại đi theo sau hắn.

Trong bốn người này, ngoại trừ Raglan do hoàng hậu Sayor đề cử, ba kẻ còn lại đều là lính đánh thuê sống trong bóng tối.

Là những thần thuật sư cao cấp, bọn họ chẳng mấy khi xuất hiện công khai dưới ánh mặt trời. Không quan trọng thân phận khách hàng là ai – chỉ cần có đủ lợi ích, họ sẽ làm bất kỳ việc gì nằm trong khả năng.

Cũng bởi cả ba đều là lính đánh thuê, lại đúng lúc đều thuộc hàng top 3 thực lực trong nghề, nên ít nhiều cũng quen biết lẫn nhau.

Khi không có xung đột lợi ích, bọn họ có thể coi là đồng bạn.

Giờ phút này, vì đã liên tục cưỡi ngựa mười mấy tiếng, Rison hạ tốc độ, để những người phía sau có thể tranh thủ vừa ăn vừa chỉnh đốn một chút trên lưng ngựa.

Bốn người không ai phản đối.

Raglan từng trải qua vô số hiểm cảnh trong rừng Vô Vọng Hư, so với những lần đó, chuyện này chẳng đáng kể.

Ba lính đánh thuê còn lại vốn quen với cường độ làm việc khắc nghiệt, nên cũng không ai than phiền.

"Không phải nói tổng cộng có sáu người sao? Vậy người cuối cùng đâu?"

Người lên tiếng là một thiếu niên buộc tóc đuôi ngựa, tóc nâu, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt ánh lên vẻ ngạo mạn khác thường. Trong ba lính đánh thuê, hắn trẻ nhất, vừa tròn 17 tuổi.

Dù tuổi còn nhỏ, cấp bậc thần thuật của hắn lại cực cao, là thiên tài bẩm sinh. Cơ thể hắn dẻo dai, linh hoạt, vượt xa hai người còn lại.

"Allaire, ngươi sốt ruột gì chứ? Hoàng hậu Sayor chẳng đã nói rồi sao – đến lúc sẽ tự khắc gặp."

Người đáp lời là nữ lính đánh thuê duy nhất.

Nàng mặc trang phục chiến đấu buộc ngực gọn gàng, tóc cắt ngắn lưu loát, trên má phải có một vết sẹo mờ. Toàn thân nàng toát ra vẻ dứt khoát, mạnh mẽ.

Allaire nhướng mày:

"Laura, ta chỉ tò mò thôi. Ngươi không hiếu kỳ à?"

Laura im lặng.

Thật ra nàng cũng tò mò.

Bởi vì hiện giờ, bọn họ đã sắp đến rừng Vô Vọng Hư.

Nhiều nhất bốn canh giờ nữa, họ sẽ xuyên qua cánh đồng này để tới vùng lưu đày trước cửa rừng.

Thế nhưng, về thành viên cuối cùng của đội, họ hoàn toàn không biết gì cả – không tên, không tuổi, thậm chí không rõ là nam hay nữ.

Laura cười, đề nghị:

"Hay chúng ta thử đoán xem. Ai đoán gần nhất thì những người còn lại mỗi người thua một cân Lytton tệ."

Allaire lập tức hưởng ứng:

"Ta đoán là một lão già giống Nick – râu ria xồm xoàm, mặt đầy nếp nhăn."

Laura bật cười, quay sang trêu Nick:

"Ngươi nghĩ sao? Allaire bảo giống ngươi đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!