Ánh mắt Arnold thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại cong môi cười khẽ.
Hàng mi hắn khẽ run, như thật sự đang tự hỏi:
"Là như vậy sao……" – vừa nói, hắn vừa đặt nhẹ tay lên cổ tay Shelir – "Nhưng nghe thì chẳng giống một vụ làm ăn có lời chút nào."
Ngay khi lời vừa dứt, cửa phòng nghỉ lại bị đẩy mở.
Lần này, người ngoài cửa hiển nhiên vô cùng gấp gáp. Hắn vừa xoay chốt cửa, vừa gọi lớn để xác nhận:
"Shelir? Shelir, ngươi ở—!"
Câu còn chưa dứt, giọng nói đã nghẹn lại vì cảnh tượng trước mắt.
Đồng tử Guy đột ngột co lại.
Trong khoảnh khắc đó, chính hắn cũng không rõ bản thân khiếp sợ là vì nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang có hành động thân mật mập mờ với Shelir, hay là vì cuối cùng cũng thấy được gương mặt thật phía sau chiếc mặt nạ.
Dù chỉ là một góc nghiêng, nhưng cũng đủ khiến người khác phải ngẩn ngơ.
Guy từng vô số lần tưởng tượng dung mạo thật sự của Shelir: là tuấn mỹ hay xấu xí, là nhẵn nhụi hay phủ đầy sẹo dữ tợn. Hắn nghĩ ra đủ loại khả năng, nhưng không ngờ lần đầu tiên thấy được lại là trong tình cảnh này, không một dấu hiệu báo trước.
Cảm xúc trong lòng, hắn không cách nào gọi tên.
Chỉ biết rằng tim đập điên cuồng, lồng ngực căng tức như muốn vỡ tung. Cảm giác ấy giống như một hạt giống rơi xuống cánh đồng mênh mông, vốn nên từ từ nảy mầm nhờ mưa và nắng, lại bị ánh sáng rực rỡ bất ngờ chiếu xuống, khiến nó bùng nổ mà lớn mạnh trong chốc lát.
Shelir thu tay về, đứng thẳng, nhìn Guy còn sững người ở cửa.
Thiếu niên tóc rối bời, trán lấm tấm mồ hôi, áo khoác dày vốn chỉnh tề nay nhăn nhúm, cúc áo túi bên phải cũng rơi mất.
Chỉ cần liếc qua, Shelir đã biết Guy vừa chen chúc từ đám đông hỗn loạn mà lao tới đây, chắc chắn đã tốn không ít sức lực.
Bỏ qua mọi chuyện khác, riêng việc hắn vội vã tìm đến cũng đã là một tấm lòng lo lắng chân thật. Mà sự lo lắng ấy, cho dù đối với Shelir chẳng mấy cần thiết, vẫn đáng được xem trọng.
Khóe môi hắn khẽ cong, dùng giọng nhàn nhạt đáp lại câu Guy còn bỏ dở:
"Ta ở đây."
Âm thanh như mang theo chút lười nhác, lại xen lẫn vẻ trêu chọc, rót thẳng vào tai Guy như sợi tơ mềm quấn lấy.
Tai Guy thoáng chốc đỏ bừng. Khi chạm phải ánh mắt trực diện của Shelir, hắn hoảng hốt như bị bỏng, vội quay mặt đi.
Nhưng ngay sau đó, như chợt nhớ ra gì, hắn bước nhanh lên trước, cảnh giác nhìn Arnold:
"Ngươi là ai?"
Người này rõ ràng cải trang để che giấu thân phận. Hơn nữa gương mặt kia lại khiến Guy thấy mơ hồ quen thuộc, chắc hẳn đã từng gặp ở đâu đó.
Guy chau mày, cố lục tìm trong ký ức.
Arnold chỉ nhướng mày, không trả lời, mà thản nhiên đứng thẳng, buông một câu:
"Có lẽ nên khóa cửa mới đúng."
Lời nói khiến Guy càng cảnh giác, bước lên chắn ngang trước mặt Shelir. Nhưng còn chưa kịp nói, ngoài hành lang lại vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Một người nữa xông vào —— Wil.
So với Guy, Wil càng thảm hại hơn: tóc tai rối loạn, áo sơ mi nhăn nhúm, cà vạt biến mất, bên cằm còn rách một đường nhỏ rỉ máu. Vì chạy vội, hơi thở hắn dồn dập, phải chống tay vào khung cửa để lấy hơi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!