Ngay giây tiếp theo, cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt bị đẩy mở. Một bóng dáng cao lớn, tuấn mỹ bước vào.
So với bầu không khí hỗn loạn, căng thẳng trong đại sảnh, thì hơi thở trên người hắn lại cực kỳ trầm ổn, bình tĩnh. Trong từng bước đi, thậm chí còn toát ra một loại tao nhã tự nhiên như trời sinh.
Hắn tiện tay khép cửa lại, động tác rất nhẹ, âm thanh phát ra nhỏ xíu. Tự nhiên, tùy ý, nhưng lại giống như là lễ nghi tao nhã đã ăn sâu vào tận xương cốt.
Lúc này đã gần 9 giờ. Ở Berthalytton, khí hậu quanh năm thấp lạnh hơn so với hai quốc gia khác. Ban đêm sương mù càng dày đặc, gió lại càng lạnh.
Bên ngoài, từng mảng mây mỏng trôi chậm, khiến bóng đêm càng thêm nhạt nhòa. Ánh trăng cũng vì thế mà mờ đi. Từ lỗ thông gió hắt xuống vài tia sáng, chỉ đủ mang đến chút ánh sáng yếu ớt.
Shelir hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng người vừa đóng cửa rồi đứng yên đó.
Trong bóng tối, hắn chỉ nhìn thấy được dáng vóc đại khái, nhưng cũng chẳng ngăn cản hắn nhận ra người ấy là ai.
Cảm nhận được ánh nhìn của Shelir, bóng người kia cũng chuẩn xác không sai, nhìn thẳng về phía hắn.
Shelir vẫn giữ nguyên tư thế chống cằm, tay còn lại thì nhàn nhã đặt trên bàn, vừa v**t v* từng sợi lông trên cánh quạ đen mập ú, vừa thản nhiên mở miệng:
"Ngươi đến là để cùng ta bàn xem loại rượu nào ngon hơn sao?"
Nghe vậy, đối phương khẽ cười. Đó là một giọng cười trầm thấp, tựa như tiếng cello ngân nga trong khán phòng kịch viện:
"Chỉ là muốn hiểu rõ ngươi thêm một chút."
Shelir chậm rãi đáp:
"Ta nghĩ mình cũng chẳng có gì đáng để Brook tiên sinh phải tốn công tìm hiểu."
Trong giọng nói của đối phương, ý cười không hề giảm:
"Ngươi hẳn là biết ta không phải Brook, đúng không?"
Nói xong câu đó, hắn khẽ niệm một đoạn chú ngữ chiếu sáng. Chỉ ba giây sau, một đốm lửa như ngọn nến bùng cháy trong lòng bàn tay hắn, tỏa ánh sáng cam dịu.
Ánh sáng xua đi bóng tối trong căn phòng nghỉ.
Khuôn mặt hiện ra – bình thường đến tột cùng. Nhưng đôi mắt phỉ thúy lục kia lại không hề tầm thường.
Shelir nâng mắt, không ngạc nhiên khi nhìn thấy vị thân vương cải trang thành thương nhân kia. Trong mắt hắn, ánh vàng kim lưu chuyển một tia hứng thú nhàn nhạt, tản mạn.
Arnold vốn định mở miệng xưng tên giả, nhưng khi nhìn rõ dung nhan của Shelir, hắn lại hơi sững sờ.
Ánh sáng bập bùng phủ lên mái tóc đen của Shelir, để lộ những đường nét tuyệt mỹ trên gương mặt. Sợi tóc đen buông xuống dọc gò má, vắt quanh cổ băng vải trắng, mềm mại uốn lượn thành những đường cong mị hoặc.
Dung nhan ấy quá đỗi nồng diễm. Giữa sống mũi và khóe mắt, một nốt ruồi nhỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết, tăng thêm vài phần đa tình mê hoặc.
Đôi mắt vàng kim lúc này ánh lên nụ cười nhàn nhạt, lười biếng. Lông mi dài tạo thành bóng đổ, khiến ánh mắt như hồ mực sâu thẳm khó dò.
Arnold khẽ mím môi. Hắn chợt hiểu tại sao bên ngoài kia, biết bao học sinh lại nhuộm tóc thành màu đen.
Giống như những tín đồ thành kính, để gần gũi với thần Quang Minh vĩ đại, họ sẽ khoác lên mình màu áo trắng tinh khiết. Đám học sinh ấy, vì ngưỡng mộ vị thầy bí ẩn này, nên dùng cách đó để bày tỏ sự sùng kính.
Khi Shelir còn đeo mặt nạ, Arnold đã đoán dung nhan dưới lớp che chắn ấy hẳn là phi phàm. Nhưng giờ đây...
Rõ ràng, chỉ hai chữ "kinh diễm" mới đủ để hình dung.
Sayor Vương hậu của Berthalytton từng là người đẹp nhất mà hắn gặp. Nhưng vẻ đẹp ấy mang theo sự kiêu hãnh, dã tâm, như đóa hồng kiêu ngạo nở rộ.
Còn thanh niên tóc đen trước mắt lại khác. Vẻ đẹp này mơ hồ vượt ngoài giới hạn nam nữ, là một loại mỹ lệ khiến người ta khó lòng chống cự.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!