Chương 28: (Vô Đề)

Đồng tử Augsger hơi trợn to.

Những người khác cũng vì hành động của Shelir mà ngây ra.

Đứng bên cạnh Shelir, Guy vốn còn cong khóe môi cười vì Shelir thẳng thừng từ chối, nhưng ngay giây sau, khi nghe đến chuyện có liên quan đến khẩu vị, nụ cười lập tức biến mất.

Tại sao Shelir lại biết khẩu vị của thân vương Iseia?

Là do tra hỏi trước? Hay do bói toán ra? Nhưng tại sao phải tốn công hỏi thăm hoặc bói toán chuyện vô nghĩa này?

Chẳng lẽ… là bởi vì để ý?

Trong nháy mắt ngắn ngủi, đầu óc Guy đã dựng lên vô số khả năng.

Hắn nhìn miếng bánh cookie trong tay Augsger, rồi lại nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của Augsger, sau đó ánh mắt dừng trên chiếc bánh ấy, mày càng nhíu chặt.

Rõ ràng là bị từ chối, nhưng tại sao hắn lại chẳng thấy có chút thất bại nào?

Nghĩ vậy, ánh mắt Guy khi nhìn Augsger bỗng hiện ra một tia bài xích và khó chịu mơ hồ.

Augsger cúi nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó nằm yên chiếc bánh quy, màu caramel tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

Trong thoáng chốc, tâm tình hắn vô cùng phức tạp.

Hắn nhìn chằm chằm chiếc bánh vài giây, rồi ngẩng đầu, khóa chặt ánh mắt vàng kim của mình vào Shelir, hỏi:

"Ngươi làm sao biết ta thích vị caramel?"

Ánh mắt kia dưới ánh đèn hoàng kim như loài dã thú khóa chặt con mồi.

Shelir khẽ nâng mi mắt, thản nhiên đáp:

"Đừng xem thường năng lực của một nhà chiêm tinh."

Nói xong liền cúi đầu tiếp tục chọn bánh quy.

Nhưng ánh mắt Augsger vẫn không rời hắn, trong sâu thẳm lóe lên tia sắc bén.

Rất nhanh, dường như nhớ ra điều gì, hắn thu lại ánh mắt, nhìn chiếc bánh, bật cười khẽ:

"Có thể được ngươi bói ra sở thích, cũng coi như một niềm vui bất ngờ."

Dứt lời, hắn đưa miếng cookie vào miệng.

Thật ra hắn rất ít khi ăn bánh quy loại này. Người Iseia không giống dân Berthalytton, họ không quá yêu thích trà chiều.

So với uống cà phê, ăn đồ ngọt, dân Iseia thích quây quần bên bếp lửa, nướng thịt dê bò hoặc bồ câu rắc muối tiêu.

Thế nhưng không biết có phải bởi vì người đưa hắn chiếc bánh là đối tượng hắn đang hứng thú, hay do tâm lý tác động, hoặc thật sự vị caramel được làm rất khéo…

Hắn ăn xong miếng bánh, phát hiện nó hợp khẩu vị một cách bất ngờ.

Vị ngọt thanh xen chút đắng nhẹ lan khắp đầu lưỡi, đúng kiểu caramel hắn thích, thậm chí ngon hơn hẳn so với những gì hắn từng nếm qua.

Augsger dùng đầu lưỡi khẽ đẩy hàm răng, ánh mắt nhìn Shelir thêm vài phần nóng bỏng khác thường.

Ban đầu mục đích của hắn là mời Shelir khiêu vũ. Trước khi mở lời, hắn đã nghĩ đến khả năng gần như chắc chắn sẽ bị từ chối. Nhưng trước bao ánh mắt, hắn vẫn thử.

Kết quả đúng như dự đoán: bị từ chối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!