Chương 25: (Vô Đề)

Ánh mắt của Rison Wayne dần trở nên sâu sắc, đường nét cằm căng thẳng càng lộ rõ vẻ cứng rắn lạnh lùng.

Giai điệu lãng mạn triền miên vẫn vang vọng trong căn phòng, nhưng âm sắc vốn dịu dàng, bi thương kia lại như bị một luồng khí lạnh sắc bén thấm vào, làm tan đi sự du dương ban đầu.

Giống như một bức tranh xuân rực rỡ bất ngờ bị gió lạnh len vào — không quá đột ngột, nhưng hơi thở băng giá ấy khiến người ta không thể bỏ qua.

Shelir khẽ động, mở mắt ra, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Rison Wayne vẫn chưa hề thu lại.

Khi nhận ra ánh mắt lạnh lẽo ấy dừng lại ở chỗ nào, đôi con ngươi vàng kim tuyệt đẹp dưới lớp mặt nạ của Shelir khẽ nhướng lên.

Hắn đưa bàn tay vừa được Nữ vương Sayor hôn qua lên trước mắt, nhìn thoáng qua dấu son môi đỏ còn sót lại trên ngón tay. Sau đó lại ngẩng lên, đối diện với ánh mắt im lặng của Rison Wayne, khẽ bật cười mang theo vài phần thâm ý:

"Ngươi… hình như rất để ý đến nó."

Đối với dấu vết son môi này, Shelir vốn chẳng bận tâm. Chỉ cần trở về trong gương, chút tàn dư kia sẽ tự động biến mất.

Nhưng điểm này, Rison Wayne lại không hề biết.

Shelir cũng chẳng buồn giải thích.

Nghe câu nói đầy ẩn ý kia, Rison Wayne vẫn im lặng. Nhưng chính sự im lặng ấy chẳng khác nào một sự thừa nhận.

Trầm mặc. Để ý. Không phản bác.

Cách phản ứng như vậy của Rison Wayne, bất giác khiến Shelir nảy sinh hứng thú muốn trêu chọc thêm.

Dù sao hắn cũng là một trong những hóa thân của Thần Quang Minh, trong mắt Shelir, so với kẻ khác vẫn có phần đặc biệt.

Shelir bèn đưa tay về phía Rison Wayne, giọng nói tự nhiên:

"Vậy thì… giúp ta lau đi."

Rison Wayne đứng bất động.

Shelir cũng chẳng rút tay về.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Một bên bình tĩnh đến mức khó dò, một bên lại nở nụ cười thản nhiên, lười nhác.

Không ai mở miệng, chỉ còn tiếng nhạc từ máy hát vang đều trong phòng.

Một giây, hai giây…

Cả hai đều không rời mắt. Giống như một ván cờ im lặng, chỉ chờ xem ai sẽ nhượng bộ trước.

Cảnh tượng này, lại giống hệt đêm ở khu bắc Gersha. Khi ấy, cuộc giằng co kết thúc bằng câu "ngủ ngon" do chính Rison Wayne thốt ra.

Lần này thì sao?

Một lát sau, rốt cuộc vẫn là Rison Wayne hành động trước.

Hắn đi tới chiếc tủ gỗ sơn xám đậm, lấy ra một chiếc khăn tay màu trầm.

Vì thường xuyên nhận nhiệm vụ nguy hiểm, trên người hắn khó tránh khỏi dính máu. Lâu dần, hắn đã quen mang theo khăn tay bên mình.

Thấy vậy, Shelir cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên Rison Wayne chịu nhượng bộ trước mặt hắn, kết cục của những lần sau gần như đã được định trước.

Có lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Quá đơn giản.

Để tiện cho đối phương lau, Shelir đưa ngón tay vẫn còn vệt son lên cao.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!