Chương 2: (Vô Đề)

Hắn còn rất trẻ, dung mạo tuấn tú sắc bén, ngũ quan sâu và lạnh, mang quân ủng đen dẫm trên nền tuyết, từng bước từng bước đi về phía Borsch.

Những bông tuyết vụn bám lên tóc, lông mi và bờ vai hắn, làm khí tức quanh người càng thêm giá lạnh, nghiêm nghị. Cả người hắn giống như một thanh trường đao sắc lẻm được bao bọc trong vỏ băng – chỉ cần rút ra, tất sẽ đoạt mạng người.

Borsch cố nén nỗi sợ, vội vã chạy vài bước tới, cúi lưng thấp hết mức có thể:

"Rison đại nhân! Ngài tới Caldera hôm nay, không biết có chuyện gì cần tiểu nhân giúp đỡ?"

Ông ta nói năng vô cùng dè dặt, chỉ sợ lỡ lời chọc phải sát tinh.

Ai nấy đều đồn rằng vị đại nhân này tay đã nhuốm không biết bao nhiêu máu tươi, tính tình lạnh nhạt, gần như không có thứ gọi là "lòng trắc ẩn" của loài người. Một khi rút kiếm – mũi đao chỉ đâu, nơi đó tuyệt đối không còn người sống.

Nếu hắn muốn giết mình… chỉ cần một kiếm là xong.

Chỉ nghĩ đến đây thôi Borsch đã sợ toát mồ hôi hột. Nhưng đáp lại, Rison chỉ bình tĩnh nhìn ông ta — một tiếng cũng không nói.

Không khí trở nên nặng nề tới cực điểm, ngay cả Shelir đang ở trong ma kính cũng nghe thấy tiếng tim đập thình thịch như trống của Borsch.

Thật ra tình huống Borsch hoảng hốt đến như vậy cũng không có gì lạ — đổi lại là bất kỳ ai ở Caldera, đứng trước mặt Rison Wayne, cũng chưa chắc bình tĩnh hơn được.

Danh tiếng đáng sợ của hắn đã sớm vang khắp Berthalytton, thậm chí lan sang cả các nước lân cận.

Người ta đồn rằng, "Rison Wayne – thanh kiếm đồ tể vô tình dưới tay Nữ Vương" – mỗi lần giết xong một người còn uống luôn máu kẻ đó để tế kiếm.

Shelir nhớ tới những lời đồn này, không khỏi thấy buồn cười.

Ánh mắt hắn xuyên qua thân hình Borsch, nhìn về phía Rison Wayne – một người không chỉ lạnh tới tận xương mà còn mang theo kình khí như thú dữ sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào.

Cái tên này… Rison Wayne.

Shelir lẩm bẩm trong lòng.

Trong đời trước, theo như "truyện cổ tích" mà hắn từng biết – khi nữ hoàng độc ác muốn giết "Công chúa Bạch Tuyết" đã thuê một ám kỵ sĩ đưa công chúa vào rừng sâu chém giết, nhưng cuối cùng kỵ sĩ động lòng trắc ẩn nên tha nàng một mạng…

Kỵ sĩ ấy – trong nguyên bản câu chuyện – chính là mẫu gốc của nhân vật "Rison Wayne" ở thế giới này.

Nghĩ đến thân phận thật sự ẩn giấu của Rison, Shelir càng cảm thấy vi diệu.

"Tiểu Hắc, ngươi nói xem, tại sao ta lại xuyên thành ma kính, chứ không phải thành Quang Minh Thần?"

Dù đã ở trong tấm kính này hai năm, nhưng mỗi lần nghĩ đến việc mình "toàn trí toàn năng" mà lại phải đi làm công cho hết người này tới người khác, Shelir đều thấy… chua xót.

"Ma kính cũng có ngày l*n đ*nh nha! Chẳng bao lâu là ngươi sắp mạnh ngang thần minh rồi!" — hệ thống cố gắng dỗ dành.

"Lại vẽ bánh." Shelir bĩu môi.

Lúc này, Rison cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói trầm thấp lạnh như băng:

"Nửa tháng trước, ngươi mua một tấm gương từ tay du thương. Nữ Vương cảm thấy hứng thú."

Chỉ một câu, Borsch liền hiểu – người này tới là vì ma kính.

Ông ta vội vàng lấy gương từ trong áo ra, hai tay dâng lên:

"Đại nhân, đây… chính là ma kính."

Rison nhận lấy, đối chiếu hoa văn bên ngoài – chính xác là thứ trong hồ sơ.

"Tiền bồi thường, Jiken sẽ đưa cho ngươi." Rison nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!