Lời Guy vừa dứt, một thanh niên thần quyến giả tầm hơn hai mươi tuổi bỗng nhiên đứng bật dậy, cực kỳ kích động mà hét về phía bóng lưng của Shelir:
"Thưa thầy, em muốn nhuộm tóc đen giống như thầy!"
Âm thanh của hắn vang dội, khí thế dồi dào, mang theo một ý chí chiến đấu cháy bỏng.
Câu nói ngắn ngủi, nhưng khí lực quá lớn, đến mức chấn động cả phòng học, làm một con quạ đen mập đang định cất cánh từ khung cửa sổ cũng giật mình, vội quẫy cánh loạng choạng, bị một cành cây vướng lại.
Shelir lập tức dừng bước.
Phòng học vốn còn ồn ào, trong nháy mắt liền yên lặng như tờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị thần quyến giả kia, mang theo sự kinh ngạc pha lẫn phức tạp.
Người thì nghĩ hắn đang lấy hết can đảm để bày tỏ quyết tâm, kẻ thì lại tưởng hắn muốn tuyên chiến.
Chính bản thân thanh niên đó cũng chợt ý thức được mình vừa làm gì. Khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng, như con vịt bị thả vào chảo dầu sôi, nóng bức đến mức không biết phải làm sao.
Hắn há miệng, định nói thêm vài lời giải thích để vớt vát.
Nhưng lúc này, trong không gian im ắng, vang lên một tiếng cười khẽ, êm tai vô cùng.
Thanh niên kia thoáng ngẩn ra, rồi như bị sét đánh, lập tức quay đầu nhìn về phía người phát ra tiếng cười ấy.
Shelir.
Shelir quay người lại. Sau khi ánh mắt giao nhau, y nâng mắt, chuyển tầm nhìn lên mái tóc của thanh niên kia.
Mái tóc xoăn màu vàng nhạt, độ dài vừa phải – kiểu tóc thường thấy ở công dân Berthalytton.
Shelir khẽ cong môi, nói:
"Rất mong chờ màu tóc mới của em."
Nói xong, y lại quay người, tiếp tục bước ra cửa.
Còn thanh niên tóc vàng kia thì mặt đỏ bừng chưa tan, không biết trong đầu nghĩ tới điều gì, bỗng bật cười ngây ngốc, hô hố liên hồi.
Guy nhìn cảnh đó, gương mặt tràn đầy chán ghét, khinh thường buông một câu:
"Đồ ngốc."
Hắn tuyệt đối không muốn thừa nhận, kẻ này thực chất có chút quan hệ họ hàng xa với mình.
Giọng Guy không lớn, nhưng vì trong phòng học đang yên tĩnh, câu "đồ ngốc" ấy vẫn vang rõ ràng khắp cả lớp, ai nấy đều nghe thấy.
Ai cũng biết hắn đang mắng thanh niên tóc vàng đang cười khù khờ kia.
Nhưng ngay sau đó, Shelir lại một lần nữa xoay người.
Guy hơi khựng lại.
Chỉ thấy Shelir thẳng bước về phía hắn.
Guy khẽ mấp máy môi, càng lúc càng căng thẳng. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn từng chút, hắn theo bản năng muốn giải thích rằng câu "đồ ngốc" khi nãy không phải nhằm vào thầy.
Thế nhưng còn chưa kịp nói, đối phương đã vòng qua dãy bàn, dừng lại ngay phía sau chỗ hắn ngồi.
Shelir không hề để ý đến Guy, mà đưa tay ra, cứu con quạ đen béo đang mắc ngoài cửa sổ ra khỏi cành cây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!