Chương 15: (Vô Đề)

Trong lúc Shelir và con quạ đen béo đang trò chuyện, chàng thiếu niên tóc vàng đã lau xong bàn cờ biên giác, rồi lấy một chiếc giẻ màu xám tiếp tục cẩn thận chùi rửa phần chân bàn.

Chân bàn cờ được thiết kế thành bốn trụ lăng trụ, phía trên còn chạm khắc quốc hoa Berthalytton cực kỳ tinh xảo. Mỗi cánh hoa đều được khắc sâu vào, hoa văn rất nhỏ và dày đặc. Vì thế, việc chùi rửa khe hở ở chân bàn còn phiền toái hơn cả lau mặt bàn, đòi hỏi phải thật kiên nhẫn và cẩn thận mới có thể làm sạch từng chi tiết tinh vi.

Để thuận tiện làm việc, thiếu niên ngồi xổm xuống, kéo xắn tay áo lên đến khuỷu tay. Shelir lúc này để ý thấy trên cổ tay cậu xuất hiện nhiều vết bầm tím đậm nhạt không đều.

Thế nhưng, dù trên tay đầy vết bầm, cổ tay cậu lại không hề mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ là gãy. Trái lại, có lẽ nhờ thường xuyên làm những công việc nặng nhọc, đôi tay ấy trở nên rắn chắc, cơ bắp cũng căng gọn, lộ ra sức mạnh rõ rệt.

Shelir còn chú ý đến chỗ hổ khẩu tay phải có một vết bỏng đã đóng vảy – đó chính là thương tích bốn ngày trước, khi cậu bị lửa từ bó đuốc của kỵ sĩ trưởng lâu đài Albuchloe làm bỏng.

Dù sau này thiếu niên tóc vàng có thành tựu gì, hoặc trong bóng tối đang âm thầm toan tính điều gì, thì ít nhất từ bề ngoài mà nhìn, hiện tại quả thực là cảnh tượng vô cùng chật vật.

Shelir dời ánh mắt, nhìn về phía một hầu gái mặc áo xám đang tiến lại gần thiếu niên.

Người hầu gái ấy khoảng ba mươi lăm tuổi, trong số đông hầu nữ ở cung đình thì nàng cũng coi như một người có chút quyền hành nhỏ, thường ngày không bị quản thúc quá nghiêm. Nàng rất thích bắt nạt, quấy rối những thiếu niên vị thành niên.

Nửa tháng trước, người hầu gái này từng thổ lộ tình cảm với thiếu niên tóc vàng đáng thương. Lời lẽ bóng gió của nàng ám chỉ rằng chỉ cần cậu chịu theo nàng, thì nàng sẽ cố hết sức bảo vệ, để cậu bớt bị người khác ức h**p trong lâu đài cổ này.

Nhưng làm sao một chú hổ con đang ngủ đông lại chịu cúi đầu trước một con chuột cái ưa bắt nạt kẻ yếu? Kết quả cuối cùng, chẳng qua là hầu gái áo xám tự chuốc lấy nhục nhã.

Cũng từ sau sự việc ấy, nàng bắt đầu ra sức gây thêm phiền phức cho thiếu niên tóc vàng, trong tối ngoài sáng liên tục tìm cách chèn ép.

Ví dụ như ngay lúc này — nàng cố ý bước tới, bất ngờ đá đổ chiếc thùng nước đặt bên cạnh thiếu niên.

"Loảng xoảng!"

Nước sạch trong thùng đổ ào ra, tràn thành một vệt lớn loang loáng trên nền cẩm thạch trắng.

"Ai da, Chrison điện hạ, sao ngài lại đặt thùng nước ở chỗ này chứ? Làm hại ta suýt nữa vấp ngã rồi!" – giọng hầu gái đầy vẻ trách móc giả lả, diễn xuất cực kỳ trơn tru.

Dù miệng gọi thiếu niên là "điện hạ", nhưng trong giọng nàng hoàn toàn không hề có chút tôn kính nào. Trái lại, đó là sự mỉa mai, ánh mắt còn lộ rõ vẻ khoái trá khi được trả thù.

Trước ác ý của nàng, Chrison chỉ mím môi, im lặng dựng lại chiếc thùng. Trông cậu chẳng khác nào một khúc gỗ vô cảm, chỉ lẳng lặng bắt đầu lau dọn vệt nước trên nền.

Hầu gái thấy vậy thì nhíu mày, càng buông lời nhục mạ cậu.

Giọng nói của nàng the thé, chói tai, khó nghe hơn cả đàn vịt đực kêu cùng lúc bên tai.

Nhưng Chrison vẫn như không hề có tính khí, cúi đầu làm việc, để mặc cho mái tóc vàng rũ xuống trán che đi ánh mắt.

Shelir nhận thấy tay cậu siết chặt giẻ lau đến mức các khớp xương trắng bệch, gân xanh nổi lên rõ mồn một. Thế nhưng chỉ vài giây sau, tất cả lại trở về bình thường, cậu tiếp tục nhẫn nhịn.

Hầu gái kia vốn đã quen với thái độ cam chịu của Chrison. Sau khi phát tiết đủ, thấy không còn thú vị, nàng bèn rút chân chuẩn bị đi. Nhưng trước khi rời đi, nàng còn cố ý giẫm mạnh lên ngón tay Chrison một cái, rồi mới bật cười mỉa mai mà bỏ đi.

Chrison chỉ ngẩng đầu nhìn bóng lưng nàng một thoáng, sau đó lại cúi xuống tiếp tục công việc bị gián đoạn.

Chứng kiến toàn bộ, con quạ đen béo kết luận:

"Trong mấy tiểu thuyết kiểu nghịch tập, loại hầu gái này về sau chắc chắn sẽ bị vương tử điện hạ xử đẹp trước tiên."

Shelir gật đầu phụ họa:

"Đúng là thường như thế."

Ánh mắt hắn dừng lại nơi đường cằm kiên nghị của thiếu niên tóc vàng, nhận ra cái loại kìm nén sâu sắc ấy – cần một ý chí vô cùng mạnh mẽ mới có thể chịu đựng được.

Đúng lúc ấy, dường như cảm nhận được ánh nhìn của Shelir, Chrison – vốn đang cúi đầu lau dọn – bỗng ngẩng lên, thẳng hướng nơi Shelir đứng mà nhìn.

Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!