Thanh niên đang ngồi đối diện họ đây.
Tóc đen mắt vàng, ngũ quan tinh xảo hoàn mỹ, mỗi góc độ, mỗi tấc đều như được thần linh tỉ mỉ miêu tả, không có một chút tì vết nào.
Hình dáng tuyệt mỹ nồng nhiệt giống như bức họa mê hoặc nhất, đẹp đến mức thu hút ánh nhìn, đẹp đến mức chói mắt, khắp thân đều tràn ngập một lực mê hoặc nguy hiểm vô tận.
Những người ra biển như họ, thường xuyên nghe được tin đồn về hải yêu.
Trong truyền thuyết, hải yêu có khuôn mặt tuyệt mỹ, cùng giọng nói thiên bẩm, chúng thông qua tiếng ca hấp dẫn những con thuyền gần đó, sau đó kéo những người trên thuyền xuống biển nuốt chửng.
Họ không thể tưởng tượng ra bộ dáng của hải yêu, nhưng giờ phút này lại có thể khẳng định, vô vàn hải yêu được miêu tả là mê hoặc bởi những thi nhân du hành, vô luận là tính nguy hiểm hay sự thần bí, đều không thể sánh kịp một nửa phần với thanh niên trước mắt này.
Điều quan trọng nhất là, cảm giác xa cách phát ra từ tận xương tủy đối phương trong lúc lơ đãng, cho dù dưới ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt kia, cũng chưa từng yếu đi nửa phần.
Đó là một sự khó lường mà người khác dường như vĩnh viễn cũng không thể chạm tới.
Như là một giới hạn vô hình đã hình thành, không thể vượt qua, không thể xóa bỏ.
Là sự tồn tại mà họ vĩnh viễn không có khả năng chân chính tiếp cận.
Khoảnh khắc này, trong đầu Karina và Kennan, đồng thời sinh ra ý nghĩ này.
Và cũng vì trước đó mình đã cảm thấy thanh niên Ma Kính này nhìn có vẻ rất dễ chung sống mà cảm thấy nực cười.
Karina lay động con mắt, qua một hồi lâu mới tìm lại được ngôn ngữ của mình, nhìn Shelir lẩm bẩm nói: "Thì ra lời đồn… lời đồn là thật!"
Khi nàng nói chuyện còn có chút vấp, lúc Shelir nhìn về phía nàng, cô gái vốn tùy tiện này, thế nhưng cũng không khỏi trở nên hơi gò bó.
Đây không phải là sự rung động về mặt tình yêu nam nữ không liên quan, mà là một loại phản ứng căng thẳng tự nhiên khi nhìn thấy sự tồn tại xinh đẹp đến mức tột cùng.
Mà so với Karina, Kennan một bên ít nhiều muốn khá hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Thậm chí so với sự căng thẳng và kinh ngạc cảm thán đơn thuần của Karina, hắn, người không lâu trước đây mới bị thanh niên này nói ra những chuyện xấu hổ lúc thơ ấu của mình, giờ phút này còn có thêm một loại xấu hổ và ảo não.
Những cảm xúc này đan xen trong lòng hắn, làm khuôn mặt hắn xuất hiện sự biến hóa biểu cảm có thể nói là đặc sắc.
Shelir bị phản ứng của cặp huynh muội này chọc cười.
Hắn học tư thế tán mà Karina đã làm trước đó, giơ ngón cái lên với Kennan: "Cơm cuộn trứng cũng không tệ lắm."
Mặt Kennan đỏ lên, cả người tức khắc như bị đặt trong một chảo dầu nóng, làn da nóng lên đến lợi hại.
Khi đối phương không lộ ra bộ dạng thật sự, hắn còn có thể duy trì sự bình tĩnh cơ bản.
Trước mắt, đã không có sự ngụy trang bình thường đến tột cùng kia, đối mặt với lời khen của một thanh niên dung nhan tuyệt mỹ, bị đối phương dùng ánh mắt mang theo vài phần ý cười chăm chú nhìn, nhịp tim Kennan chợt tăng tốc, phảng phất giây tiếp theo liền muốn nhảy ra ngoài.
Hơi mất mặt.
Không đúng, là quá mất mặt!
Kennan ảo não gãi gãi tóc mình, thầm mắng phản ứng lần này của mình thật sự là không nên.
Chẳng phải là chỉ lớn lên quá đẹp thôi sao.
Lý trí và sự bình tĩnh của hắn đi đâu rồi!
Hắn rõ ràng không phải người chỉ xem mặt.
Kennan nhổ vào phản ứng của mình trong lòng, ngay sau đó dưới ý cười càng ngày càng nồng đậm của Shelir, bá một cái đứng lên, nhanh chóng mang cái đĩa không đi xuống như đang chạy trốn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!