Trong nội điện, hương thơm lạ thường phảng phất len lỏi khắp nơi, thấm vào tận tâm can. Trên tường, chiếc đồng hồ treo đã chỉ đúng sáu giờ, cũng là lúc hoàng hôn ngoài cửa sổ vừa hoàn toàn biến mất sau đường chân trời.
Sayor vương hậu, như thể vừa nhận được một báu vật vô giá, cẩn thận đặt tấm ma kính lên giá đỡ được chế tác bằng thủy tinh và mã não đỏ. Nàng chăm chú nhìn vào tấm gương toàn tri toàn năng ấy, ánh mắt không hề rời đi.
Từ khi biết đến sự tồn tại của ma kính, nàng đã không ngừng mong chờ ngày hôm nay. Và Rison Wayne đã không phụ kỳ vọng, thuận lợi mang tấm gương này trở về hoàng thành.
Theo như lời Rison kể, Sayor suy đoán rằng hình thể nhân dạng của ma kính chỉ có thể xuất hiện vào lúc chạng vạng. Mà hiện tại, chính là thời điểm thích hợp nhất.
Nghĩ vậy, nàng liếc qua bầu trời ngoài cửa sổ, rồi lại quay ánh mắt về phía ma kính, khẽ mở lời với giọng đầy mong chờ:
"Người yêu dấu, ta có thể nhìn thấy ngươi không?"
Giọng nàng mềm mại, dịu dàng đến mức khó có thể chối từ, trong đôi mắt xanh lam sâu thẳm lại ẩn chứa mệnh lệnh không cho phép phản kháng.
Trong gương, Shelir không cố tỏ ra thần bí. Hắn biết rằng trong một khoảng thời gian tới, mình sẽ ở lại hoàng thành này. Với sự ngầm cho phép của nữ vương, hắn sẽ dễ dàng hành động, đi bất cứ đâu, làm bất cứ điều gì.
Nhưng để có được sự thừa nhận đó, hắn cần phải bước đầu đối thoại cùng nàng.
Sau khi chắc chắn rằng trong nội điện ngoài vương hậu và một nữ kỵ sĩ cận vệ thì không còn ai khác, Shelir liền bước ra khỏi gương, hiện thân ngay trước mặt nàng.
Đồng tử Sayor bỗng co rút lại, trái tim nàng khẽ chấn động. Dù đã chuẩn bị sẵn, nhưng khi chứng kiến chàng thanh niên tóc đen đột ngột xuất hiện trước mắt, nàng vẫn không khỏi bàng hoàng.
Nàng từng tưởng tượng ma kính khi hóa thành người sẽ là một lão giả đầy trí tuệ: khuôn mặt hằn nếp nhăn, râu bạc phơ, khoác trên mình trường bào cổ xưa và áo choàng khắc chú ngữ u ám.
Nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược. Trước mắt nàng là một thiếu niên tuyệt đẹp – vẻ đẹp không thuần khiết, cũng chẳng lạnh lùng, mà hòa trộn giữa chính và tà, vừa quyến rũ, vừa bí ẩn. Ánh mắt hắn khiến người khác khó lòng dứt ra.
Sayor vốn kiêu hãnh về nhan sắc của mình, chưa từng chịu chấp nhận sự tồn tại nào đẹp đẽ hơn bản thân. Vậy mà trước Shelir, nàng không hề thấy ghen ghét, thậm chí trong lòng còn nảy sinh khao khát chiếm hữu.
Chỉ sau một thoáng ngắn ngủi gặp gỡ.
Shelir mỉm cười, bước lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng. Trong khoảnh khắc ấy, đầu ngón tay Sayor khẽ run lên vì hồi hộp.
Rồi hắn cúi xuống, cách lớp bao tay vàng đen, đặt lên mu bàn tay nàng một nụ hôn chuẩn mực của quý tộc:
"Mỹ lệ vương hậu, thật vinh hạnh khi được gặp người."
Giọng hắn trầm thấp, vang lên như tiếng đàn gợi cảm len lỏi tận đáy tim.
Sayor khẽ mím môi. Chỉ là lễ nghi chào hỏi bình thường, nhưng nàng lại cảm thấy tim và tay mình như vừa bị chạm khẽ một cách lạ lùng.
Nàng đưa tay còn lại khẽ chạm nơi hắn vừa hôn, vẫn còn cảm nhận được chút hơi lạnh dịu nhẹ lưu lại.
Song, nàng không quên mục đích chính của mình. Ánh mắt nghiêm nghị trở lại, nàng hỏi:
"Nếu giờ ta muốn đặt câu hỏi, ngươi sẽ trả lời chứ?"
Shelir mỉm cười: "Còn tùy xem câu hỏi đó là gì."
Sayor trầm ngâm, rồi hỏi: "Ngoài tên gọi "ma kính", ngươi còn có danh xưng nào khác?"
"Ngươi có thể gọi ta là Shelir."
Nàng tiếp tục: "Màu sắc ta yêu thích nhất là gì?"
"Kim sắc." Hắn nhìn mái tóc vàng óng của nàng, rồi chậm rãi nói: "Như mái tóc vàng này của người… hoặc như sắc vàng trong đôi mắt ta."
Sayor tránh ánh nhìn ấy, rồi hỏi lần ba:
"Quốc vương Ariland có phải đã lập kế hoạch phong tỏa lương thực để chống lại Berthalytton?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!