Chương 12: (Vô Đề)

Shelir trọng sinh vào thế giới xa lạ này, nơi được chia làm ba lục địa.

Đầu tiên là Lục địa Lanou, vùng đất rộng lớn nhất, nơi loài người tụ cư và cũng là nơi tín ngưỡng cuồng nhiệt Thần Quang Minh hưng thịnh nhất.

Toàn bộ lục địa này có ba quốc gia: Berthalytton, Ariland, và Iseia. Ba nước tạo thế kiềng ba chân, vừa kiềm chế vừa đối kháng lẫn nhau.

Ngoài ra còn có hai lục địa khác: một là Biển Sâu Lam Thẳm, hai là Khu rừng hư vô Vô Vọng, nơi mà người dân Lanou gọi là cấm địa tử vong.

Khu rừng Vô Vọng nằm giữa lục địa và biển Lam Thẳm, là nơi nhỏ nhất trong ba lục địa. Trong truyền thuyết, rừng này có tinh linh tai dài biết ca hát, có loài dực long khổng lồ phun lửa, và cả tộc thú nhân tàn bạo hiếu chiến.

Chính vì sự tồn tại của những chủng tộc này, con người trên lục địa không dám bước chân vào rừng. Với họ, nơi đó đầy rẫy tử khí và ô uế, chỉ cần lại gần cũng cảm thấy cái chết rình rập.

Đã từng có những kẻ không tin thần, liều mình thám hiểm. Nhưng kết cục đều giống nhau – chết trong đó. Dù có người may mắn nhờ thần bảo hộ mà sống sót trở về, thì cũng tàn phế, thậm chí hóa điên dại. Nếu ngay cả thần quan còn như thế, thì người thường tất nhiên vĩnh viễn không có đường ra.

Lâu dần, trong mắt dân chúng Lanou, Vô Vọng rừng đã trở thành vực tử thần không thể đến gần. Nơi đó còn được dùng làm chốn lưu đày cho những tội phạm hung ác không thể xử tử công khai.

Mặt khác, vì khu rừng án ngữ ngay trung tâm bản khối, nên phía đối diện – Biển Lam Thẳm – cũng khoác lên mình vẻ thần bí. Người ta truyền rằng trong biển có Hải yêu, thân trên là người, th*n d*** là cá, chỉ cần hát là có thể mê hoặc lòng người. Họ sống dưới vương quốc hải hạ mênh mông, tài nguyên phong phú gấp bội lục địa. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở truyền thuyết, chưa ai chứng thực. Có người tin, có người không, phần nhiều thì thờ ơ.

Từng có một thần quan muốn xuyên qua rừng Vô Vọng để tìm sự thật về hải hạ vương quốc. Khi hỏi Shelir – Ma Kính Toàn Tri, hắn nhận được câu trả lời. Tự tin vào sức mạnh bản thân, hắn liều bước vào con đường mạo hiểm. Nhưng rốt cuộc, hắn lại chết ngay ngoài rừng, bị đám tội nhân tha hóa chia xé.

Shelir khi ấy cũng tiếc nuối. Bởi thực lực của thần quan đủ sức vượt qua ba chủng tộc trong rừng, nhưng hắn không phòng được lòng người vặn vẹo của đám tù nhân. So với tinh linh, dực long hay thú nhân, rõ ràng nhân tâm mới là thứ đáng sợ nhất, khó đoán nhất.

Trong mắt Shelir, cả rừng Vô Vọng lẫn biển Lam Thẳm đều còn khá đơn giản. Mà hắn thì thích náo nhiệt – càng phức tạp, càng lừa lọc, càng thú vị để ngồi nhìn như một ván cờ.

Lúc này, hắn đang ở thủ đô của Berthalytton.

Trời vừa xế chiều, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời. Ánh sáng vàng cam len qua tầng mây, chiếu xuống thành phố cổ kính được mệnh danh là "Thành phố ánh sáng thần ban".

Sở dĩ gọi như vậy, vì 700 năm trước, chính Thần Quang Minh từng hiển hiện thần tích nơi đây. Từ đó, Berthalytton trở thành quốc gia sùng tín nhất, dày đặc giáo đường và tượng thần. Người dân tin chắc thần vẫn ở cùng họ, và một ngày nào đó sẽ lại hiển linh.

Nghĩ vậy, Shelir liếc nhìn thái độ dân chúng khiếp sợ né tránh Rison Wayne – vị kỵ sĩ thần bí đang đi cùng hắn – mà thấy tâm tình thêm phần thú vị. Nếu bọn họ biết kẻ họ e sợ chính là hóa thân của Thần Quang Minh, biểu cảm chắc chắn sẽ đặc sắc vô cùng.

Shelir bỗng mong chờ đến ngày thân phận bí mật của Rison Wayne bị ánh sáng phơi bày.

Nửa giờ sau, băng qua thánh đường lớn nhất Riar, Rison Wayne đưa Shelir đến Lâu đài cổ Albuchloe, nơi nữ hoàng Sayor ngự trị.

Lâu đài lộng lẫy dát đá cẩm thạch, cửa sổ hoa văn dát ngọc, là tòa kiến trúc huy hoàng bậc nhất.

Trong điện, mùi hoa lan hồng thoang thoảng. Nữ hoàng Sayor, mắt lam nửa khép, ngồi lười nhác trên ghế quý tộc, tay cầm điếu thuốc mù sương đen kịt. Làn khói trắng mờ ảo vờn quanh khuôn mặt diễm lệ cao quý.

Bà mặc váy trắng thêu kim tuyến, khoác áo choàng vàng, tóc xoăn vàng óng xõa tự nhiên, trên đầu đội vương miện đen óng ánh kim loại lạnh lẽo. Bên cạnh bà là nữ kỵ sĩ cao gầy, đeo mặt nạ bạc.

Khi Rison Wayne bước vào, đôi mắt xanh lơ vốn uể oải của nữ hoàng lập tức lóe sáng. Bà bỏ điếu thuốc xuống, ánh mắt không rời khỏi chiếc hộp trong tay hắn, giọng run lên vì kích động:

"Ngươi đã bắt được Ma Kính sao?"

Không đáp lời, Rison chỉ đưa hộp ra. Nữ hoàng không hề phật ý vì sự trầm lặng quen thuộc ấy. Toàn bộ tâm trí bà dồn vào món bảo vật. Trong hộp là thứ bà khao khát bấy lâu – Ma Kính Shelir, chiếc gương có thể giải đáp mọi nghi vấn.

Nữ hoàng lập tức ra lệnh cho nữ kỵ sĩ Rilan đem hộp dâng tới. Khi nắp hộp bật mở, đôi môi đỏ mọng của bà nở nụ cười rực rỡ:

"Là Ma Kính!"

Bà nâng gương trong tay, ngón tay mơn man những hoa văn cổ ngữ khắc phía sau.

Bên trong, Shelir cảm nhận rõ sự mê đắm của nữ hoàng, liền bông đùa:

"Nếu không phải có giới hạn thời gian, chắc giờ nàng đã hỏi ta: ai mới là người đẹp nhất thế gian này rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!