Từ tầng cao nhất xuống tầng hai, cầu thang cũng không tính là quá cao. Khi đi xuống, mỗi bước chân nặng nề của Solholin dẫm lên bậc gỗ vang lên những tiếng trầm đục, từng hồi từng hồi vọng lại.
Rõ ràng trước đó ở cửa hắn đã điều chỉnh tâm trạng ổn thỏa, thế nhưng lúc này trong đầu Solholin vẫn không kìm được mà hiện lên khuôn mặt của chàng thanh niên tóc đen kia.
Vì phải thường xuyên ngụy trang, Solholin rất giỏi quan sát và ghi nhớ từng chi tiết trên gương mặt người khác. Gần như chỉ cần nhìn một lần, hắn đã có thể khắc sâu hình dáng ấy vào trong trí nhớ.
Cũng bởi vậy, dù ban nãy hắn chỉ trò chuyện cùng thanh niên kia chưa đến một phút, nhưng trong đầu vẫn nhớ rất rõ từng đường nét ngũ quan của đối phương, thậm chí rõ ràng đến từng chi tiết nhỏ.
Solholin đưa tay sờ ngực, ép nhịp tim đang dần bình ổn. Khi bước xuống bậc thang cuối cùng, hắn không kìm được quay đầu nhìn về phía căn phòng có cánh cửa khép chặt kia.
Nếu lúc đó hắn không nghe nhầm thì sau khi thanh niên kia mở cửa, trong phòng tắm dường như có tiếng nước chảy vọng ra.
Có lẽ Rison đại nhân đang tắm ở bên trong.
Vậy thì, thanh niên tóc đen ấy rốt cuộc có quan hệ gì với Rison đại nhân?
Sự tò mò trong lòng Solholin càng lúc càng mãnh liệt, đến mức thôi thúc hắn muốn tìm hiểu bằng được.
Nếu đổi lại đó không phải Rison đại nhân, hắn hẳn sẽ nghĩ ngay đến khả năng hai người kia là tình nhân. Một trận mưa xối xả, sau đó cùng trở về phòng, tắm rửa rồi ôm lấy nhau để giải tỏa d*c v*ng — kịch bản quá dễ hình dung.
Thế nhưng hắn biết rõ, Rison đại nhân không phải người dễ dàng động tâm, càng không phải kẻ sẽ tìm tình nhân để làm những chuyện đó.
Chính vì vậy, khi loại bỏ khả năng ấy, sự hiếu kỳ trong lòng hắn lại càng dấy lên mạnh mẽ. Như một đám cỏ dại âm thầm mọc lên trong bóng tối, chiếm cứ tâm trí hắn.
Trong đầu hắn có quá nhiều câu hỏi: Vì sao Rison đại nhân lại cho thanh niên ấy mặc áo choàng của mình? Vì sao bọn họ lại ở cùng một phòng, hơn nữa có vẻ còn định ở chung cả đêm nay?
Quan trọng hơn hết — thanh niên đó rốt cuộc đã xuất hiện trong phòng từ khi nào?
Tự mình leo vào từ cửa sổ sao? Hay là do Rison đại nhân đã làm gì đó?
Quá nhiều bí ẩn bủa vây khiến Solholin cảm thấy thanh niên tóc đen kia như một điều gì thần bí, khó lường.
Không được nghĩ nữa.
Không được chú ý đến chuyện không nên chú ý.
Solholin hít sâu một hơi, không ngừng tự nhắc nhở bản thân phải dừng lại.
Trong phòng.
Shelir tiện tay đặt quần áo đã thay ra lên giá.
Vì cảm thấy buồn chán, hắn đi dạo một vòng, cuối cùng lôi từ trong tủ ra một chiếc đĩa nhạc, đặt lên máy quay đĩa.
Chiếc kim từ từ hạ xuống, âm thanh trầm ấm của kèn fagot vang lên, chậm rãi lan tỏa khắp căn phòng.
Giai điệu êm đềm, tiết tấu vừa phải, không nhanh không chậm, không cao không thấp. Khi chạm đến tai, nó mang theo chút trầm lắng, dịu dàng, lại nhuốm màu lãng mạn.
Đó là một bản nhạc ca ngợi tình yêu.
Shelir ngồi lại trên chiếc tủ gỗ đỏ nâu, nheo mắt tận hưởng khúc nhạc du dương.
Ngón tay hắn vô thức gõ nhẹ lên mặt tủ trơn láng, từng tiếng vang thanh thoát hòa vào nhịp nhạc, khiến giai điệu vốn đã êm ái lại thêm vài phần thú vị. Âm thanh ấy thu hút cả những chú chim sẻ và chim nhạn đang tránh mưa ngoài hiên, khiến chúng ríu rít cất tiếng hót phụ họa.
Tiếng chim không hẳn êm tai, nhưng khi hòa cùng tiếng nhạc và nhịp gõ từ ngón tay Shelir, nó lại tạo nên một sự hài hòa tự nhiên, trong trẻo lạ thường.
Bên ngoài mưa vẫn rơi ào ào, gió chiều mang theo cái se lạnh thổi vào.
Làn gió lay động mái tóc rủ xuống hai bên má, khiến làn da vốn đã trắng càng trở nên nhợt nhạt như phủ sương tuyết, mang một nét đẹp lạnh lùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!