Ngay khi Vương Lâm Diệp khập khiễng tiến vào ngõ nhỏ vài bước, thì Tạ Ninh cùng Kỷ Dương đang trốn sau thùng rác tiến lên trùm bao tải lên đầu hắn.
Kỳ Thật khi Tạ Ninh nhìn bộ dáng của Vương Lâm Diệp thì cũng rất ngạc nhiên, cậu tưởng Cố Hành Chu ngày hôm qua chỉ đơn thuần ở ngõ nhỏ giáo huấn một chút, không ngờ trực tiếp đánh gãy một tay.
Lúc đầu Tạ Ninh còn lo lắng về việc trùm bao tải Vương Lâm Diệp, đối phương là Alpha, thể hình không nhỏ, vạn nhất trùm bao tải không thành công thì nhóm bọn họ có thể gặp nguy hiểm.
Ngày hôm qua Vương Lâm Diệp bị Cố Hành Chu đánh không nhẹ, ngược lại thành cơ hội cho bọn họ.
Tạ Ninh nhìn Vương Lâm Hải đang lắc lư trên mặt đất.
Không đợi hắn có động tác gì thì Kỷ Dương ở bên cạnh đá hắn một phát.
"Đánh chết mày tên cặn bã!"
"Đờ mờ, mày mày là ai, có gan thì lấy bao tải trong đầu tao xuống!" Vương Lâm Diệp bị một đá này khiến đau đơn rống lên.
Tạ Ninh cũng Kỷ Dương liếc nhau, ngay sau đó cùng nhau đấm đá đối phương.
"Tao là cha mày!"
"Ai mẹ nó muốn cùng mày nói đạo lý!"
"Đánh mày mà còn cần lý do sao, sao mày không đi hỏi một chút tại sao lại sống thành cái thể loại như vậy?"
Kỷ Dương miệng điên cuồng chửi, Tạ Ninh cũng không chịu thua kém, dẩu cái miệng nhỏ, lòng đầy căm phẫn, "Mẹ mày!"
Ngày hôm qua bị Alpha cao cấp đánh còn lành, hiện tại bị đánh nữa, Vương Lâm Diệp cảm thấy đau đến xuyên tim.
"Hạ Dương! Hạ Dương!"
Nghe người đang ngã trên mặt đất kêu tên chính mình, Hạ Dương mở to mắt khinh thường.
Ngữ khí sợ hãi nói: "Dừng tay, đừng đánh nữa."
Nói rồi tiến lên dẫm lên cái bao tải.
"..."
"..."
Vương Lâm Diệp cho rằng Hạ Dương thực sự khuyên can, "Hạ Dương, cậu... mau báo cảnh sát."
Vừa dứt lời, bụng đã bị người hung hăng đá cho một cú.
Hạ Dương sử dụng hết lực đánh người vừa nói: "Này đừng lấy điện thoại của tôi, trả lại cho tôi, a đừng đánh!"
Rồi sau đó lại lấy tay chân đấm đá, Vương Lâm Diệp từ con cá mất nước giờ thành con cá mặn ướp muối nằm yên.
Chỉ có thể trong miệng kêu, "Hạ Dượng, giúp tôi, Hạ Dương..."
Hạ Dương đánh xong vừa lòng, tiếp tục âm thanh sợ hãi nói: "Các người đừng lấy tiền của tôi, đây là tiền cho Vương Lâm Diệp, trả lại đây."
Vương Lâm Diệp đang đau đớn đến không động đậy được, nháy mắt sửng sốt thốt lên:
"Các người thả cậu ta ra, có việc gì nói với tao."
Vừa mới ngồi lên lại bị Hạ Dương đá cho một đá nằm trên mặt đất rên lên.
Tạ Ninh: "..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!