Chương 9: (Vô Đề)

Những ngày không có điện thoại cũng không khó chịu như Tô Cẩn Du đã nghĩ, chớp mắt, anh đã ở đây hơn 1 tháng.

Mùa hè đến thời điểm nóng nhất, nóng như lò lửa vậy, cả thôn yên tĩnh, lác đác vài con chim bay trên trời. Kỳ nghỉ hè mà chị Hai mong chờ đã tới.

"Mẹ ơi, con muốn đến nhà cô Út được không?"

Mùa hè năm ngoái, Tô Nhị Ni và Tô Cẩn Du đi đến nhà dì Út chơi gần nửa tháng, không chỉ được ăn ngon mà còn có quần áo mới. Điều tồi tệ nhất là con gái của cô Út Lý An Nhiên không thích cô ta.Con cũng muốn đi! Tô San đợi cả tháng trời, đã chờ đến lúc này, cô ta nhất định phải đi lên Huyện.

Cô ta nhớ rất rõ vụ phá hủy tòa nhà hai tầng không có người ở trong Huyện vào năm 2000, đào sàn nhà lên được 2 vạn đồng, sự kiện này gây chấn động vào thời gian đó, hầu như mỗi người đều thảo luận về 2 vạn đồng này, nên Tô San rất ấn tượng về việc này. Em đi làm gì chứ!

Tô Nhị Ni nghĩ như vậy, nhưng cô ấy không nói ra:

"Nếu em đi thì chị sẽ không đi…Đi nhiều quá ồn ào chú Út không thích."Nhị Ni hiểu chuyện làm cho mẹ Tô rất thích:

"Ngày mai Nhị Ni cùng Cẩn Du sẽ ngồi xe ngựa của nhà bác Hai, còn con thì ở nhà giặt chăn với mẹ, em trai con bảo đắp chăn thấy ngứa."

Tô Cẩn Du đang nằm trên giường đất nghe được, đang kéo hận thù cho anh à, anh lo lắng muốn chết, cũng may cốt truyện phát triển như cũ, cơ hội anh lấy lòng Tô San đã đến rồi.

Buổi chiều, mấy đứa nhỏ đang chơi trong sân, Tô San tiến đến bên cạnh Tô Cẩn Du:

"Cẩn Du, em đi nói với mẹ cho chị và em cùng đi lên nhà dì Út nha, lên đó chị mua đồ ăn ngon cho em, muốn ăn gì cũng được, nhưng em đừng nói cho mẹ biết là chị nói vậy với em nha."

Tô Cẩn Du gật đầu, mặt giả bộ như bị dụ dỗ:

"Em đi nói với mẹ, em muốn cùng với chị Ba lên Huyện."Trong tiểu thuyết, Tô Cẩn Du đã nói với mẹ theo cách này cho nên Tô San không được đi, cuối cùng cô ta lén lút đi lên Huyện, đồng thời Tô San càng ghét mẹ Tô và Tô Cẩn Du.

Lần này, Tô Cẩn Du nhất định phải làm tốt chuyện mà chị ta giao cho. Tô Cẩn Du chạy vào phòng, mẹ Tô đang đánh giày cho Tô Cẩn Du dưới ánh đèn mờ.

Mỗi lần Tô Cẩn Du đi lên Huyện, mẹ Tô đều cố gắng để cho anh ăn mặc lịch sự nhất.

Con trai mà, không thể để bị cười chê.

"Mẹ ơi, có thể dẫn theo chị Ba cùng đi nhà cô út không ạ?"Mẹ Tô đặt đôi giày trong tay xuống, ôm lấy Tô Cẩn Du vào lòng:

"Chị Ba nói với con à?"

Sự thông minh của mẹ Tô, Tô Cẩn Du biết, anh đã suy nghĩ kỹ cách đối phó:

"Không có, chỉ là con cảm thấy từ trước đến nay chị Ba chưa được đi lên Huyện bao giờ…Cũng không được đi học…Con thấy chị Ba rất đáng thương…"Mẹ Tô lại chú ý sai trọng điểm:

"Trẻ con, nói chuyện văn vẻ, đáng thương, con biết cái gì là đáng thương không, ai dậy con vậy?"

"Học anh Cẩn Hoa ạ, anh ấy nói như vậy, chị Ba chưa từng được đi lên Huyện, cũng chưa từng được đi học, thật là đáng thương."

Tô Cẩn Du sợ mẹ Tô không để tâm, lại nói một lần. Hóa ra nghe từ Cẩn Hoa…Mẹ Tô cười yêu thương:

"Được, cho chị Ba đi cùng con."Dù sao đều là con của mình, sao không thương, Tô Cẩn Du nghĩ như vậy.

Mấy ngày sau, vào buổi sáng, ba Tô bế ba đứa trẻ lên xe ngựa đến nhà chú Hai:

"Đến nhà cô Út nhớ phải ngoan nghe không."

"Cha ơi, con sẽ nhớ cha đó." Tô Cẩn Du người nhỏ xíu ngồi bên cạnh Tô Nhị Ni, nói với giọng trẻ con, bộ dạng như thế này của anh làm cho mắt của cha Tô ươn ướt.

Con đường từ thôn ra Huyện không xa, lái xe đến đó mất hơn nửa tiếng, nhưng ngồi xe ngựa mất 3 tiếng.

Tô Cẩn Du cảm thấy ngồi xe ngựa cũng rất vui, còn mát mẻ. Khi đến Huyện đã hơn 9 giờ sáng, chú Hai đưa ba đứa trẻ đến nhà ga, rồi nhanh chóng rời đi.

Ông còn muốn đi mua đồ nữa, ở lại thêm một chút sẽ phải ăn cơm ở đây, tiền ăn một bữa bằng tiền cho nhà bọn họ ăn được mấy ngày. Tô Cẩn Du ngồi ở ven đường, vô vàn cảm xúc, đây là Huyện trong truyền thuyết, anh đã được đi lên Huyện rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!