Chương 9: (Vô Đề)

Hơn nữa, lúc này, trên khuôn mặt tuyết trắng tuyệt mỹ của Tô Vân Khanh còn vương chút ửng đỏ nhàn nhạt, vô tình toát lên vẻ e thẹn đầy mê hoặc.

Tiêu Tế đứng từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ như vậy của Tô Vân Khanh, mơ hồ cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác khác thường.

Nhưng ngay sau đó, y liền thu lại mọi biểu cảm trên gương mặt, nhàn nhạt nói: Đứng dậy.

Tô Vân Khanh chợt sững người, hàng mi khẽ run, trong mắt hiện lên đôi phần tổn thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn lui về sau, im lặng đứng yên: Phu quân.

Nghe thấy giọng điệu như thể bản thân vừa làm sai điều gì, chân mày Tiêu Tế khẽ giật:

"Ngươi vào trong trận ngồi cho vững, hôm nay ta sẽ giúp ngươi điều hòa dương khí trong cơ thể, khai thông kinh mạch."

Tô Vân Khanh đáp: Vâng.

Rồi liền ngoan ngoãn đi vào trận pháp, an tĩnh ngồi xuống.

Đợi Tô Vân Khanh đã yên vị, Tiêu Tế truyền thụ cho cậu mấy câu chú quyết, lệnh phải không ngừng tụng niệm, sau đó vung tay áo dài.

Một luồng linh khí cuồn cuộn tràn vào trong trận pháp, khiến ngọn tinh hỏa trên tất cả đèn dương tuế lập tức bùng cháy dữ dội, ngọn lửa vàng rực nhảy cao hơn một thước, bừng bừng thiêu đốt.

Toàn bộ đại trận Thái Cực Thuần Dương chính thức khởi động, nhiệt độ không ngừng tăng vọt, chỉ trong khoảnh khắc đã khiến Tô Vân Khanh ngồi giữa trận tựa như đang chìm trong lò lửa hừng hực.

Nhiệt độ đột ngột dâng cao, khiến khuôn mặt Tô Vân Khanh bừng lên sắc đỏ không bình thường, trán ngọc trắng cũng lấm tấm mồ hôi.

Thế nhưng, hiếm hoi thay, cậu không hề kêu đau, chỉ lặng lẽ mím môi, âm thầm chịu đựng.

Thấy vậy, chân mày của Tiêu Tế khẽ nhướng lên.

Khi thúc động đại trận Thái Cực Thuần Dương, Tiêu Tế không hề tuần tự tiến hành từng bước, mà trực tiếp khởi động toàn bộ trận pháp, khiến tinh hoa dương tinh bùng phát mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Chỉ là, e rằng Tô Vân Khanh khó lòng chịu đựng nổi.

Nhưng không ngờ, cậu lại vượt qua được giai đoạn đầu tiên.

Tiêu Tế vốn nghĩ rằng Tô Vân Khanh sẽ giống như trước kia, chỉ hơi khó chịu một chút là đã đỏ mắt rưng rưng rồi.

Giờ đây, vậy mà lại cắn răng nhịn xuống?

Nhìn thân ảnh đang gắng gượng ngồi thẳng, miệng vẫn lặng lẽ tụng niệm chú ngữ, ánh mắt Tiêu Tế khẽ trầm xuống, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Mà lúc này, người đang ngồi trong trận pháp như bị nhấn chìm giữa lò lửa – Tô Vân Khanh – đương nhiên chẳng dễ chịu gì.

Hệ thống cũng không ngừng kêu la:

"Nóng quá nóng quá! Tinh hoa dương tinh này lợi hại quá đi, ta cứ có cảm giác nó như thể nhận ra sự tồn tại của ta vậy."

Tô Vân Khanh chẳng buồn đáp lại.

Hệ thống cau mày, đột nhiên nhắc nhở:

"Ký chủ, trước giờ ngươi giả yếu đuối lâu như vậy, sao giờ lại đột nhiên tỏ ra kiên cường? Cẩn thận đừng để sụp đổ hình tượng đấy!"

Cuối cùng, Tô Vân Khanh cũng lên tiếng, nhưng giọng điệu lại hiếm khi mang theo vẻ lạnh nhạt, như thể chẳng muốn phí lời với hệ thống:

"Ta đâu có ngu. Đây là cơ hội để rèn luyện thân thể, ta đương nhiên phải cố gắng chịu đựng. Bằng không, nửa năm sau thực sự chết rồi, Tiêu Tế chẳng lẽ còn chịu vì ta thủ tang sao?"

"Nam nhân có thể ngủ, nhưng thân thể là của chính mình, đương nhiên thân thể quan trọng hơn."

Hệ thống: ......

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!