Trong mật thất rộng lớn, tĩnh lặng không một tiếng động.
Những dải lụa trắng như tuyết khẽ lay động theo sự biến đổi không ngừng của tinh đồ trên đỉnh vòm, vô số luồng linh khí thanh lãnh tuần hoàn trong mật thất theo một quỹ đạo cố định, tỏa ra ánh sáng bạc nhàn nhạt.
Linh khí đan xen thành từng sợi trong không trung, cuối cùng hội tụ về thân ảnh khoác huyền y đang ngồi trên bồ đoàn thêu kim tuyến. Từ bên ngoài nhìn vào, y tựa như được bao bọc trong một cái kén khổng lồ phát ra ánh sáng mờ ảo.
Bỗng nhiên, một tia linh khí cực kỳ nhỏ bé khẽ chững lại.
Chỉ trong thoáng chốc, chiếc kén vỡ tan, hóa thành muôn vàn điểm tinh quang nhạt nhòa.
Tiêu Tế đột nhiên mở mắt, trong đôi đồng tử sâu thẳm tựa tinh không lóe lên một tia cảm xúc khó phân biệt.
Lụa trắng bị xốc lên, rồi lại lặng lẽ buông xuống.
Tiêu Tế hạ mắt, chậm rãi vuốt nhẹ viên đạo châu trắng ngần trong lòng bàn tay, vô thức mân mê nó một chút.
Hàng mày kiếm khẽ nhíu.
Không rõ vì sao, vừa rồi khi nhập định, trong đầu y lại không ngừng hiện lên một số hình ảnh vụn vặt.
Tựa như... chiếc hộp gỗ đỏ mà Giáp Tý dâng lên vào sáng nay.
Hoặc... những khay điểm tâm tinh xảo mà các kiếm phó đã ăn.
Lại như—khi Tô Vân Khanh đáp lời An Dung Ngọc, lúc hắn chất vấn rằng điều kiện mà cậu đưa ra với Cố Kiếm Minh quá mức trẻ con—
"Ta không thể đưa ra yêu cầu quá đáng, ảnh hưởng thanh danh phu quân."
Không sai, đến tận bây giờ, Tiêu Tế vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng Tô Vân Khanh, vì vậy y đã lưu lại trên người cậu một tia thần thức, thỉnh thoảng theo dõi động tĩnh bên ngoài của cậu.
Y đã từng bị phản bội quá nhiều lần, đến mức không muốn, cũng không dám đặt lòng tin vào bất kỳ ai nữa.
Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc này, trong đầu y lại đột ngột hiện lên một hình ảnh khác—cũng là hình ảnh vừa rồi trong lúc nhập định đã quấy nhiễu y nhiều nhất—
Một thiếu niên vận thanh y giản dị, lặng lẽ cúi đầu ngồi trước mặt y, để lộ chiếc cổ trắng nõn như ngọc, hàng mi dài khẽ run, trên gương mặt tinh xảo mà kiên cường lại lộ ra nét mong manh khó tả...
Rắc.
Một tiếng nứt giòn vang lên khe khẽ.
Viên đạo châu trong tay Tiêu Tế vỡ vụn thành bụi mịn, thiên đạo chân văn bên trong cũng theo đó hóa thành những tia kim quang nhỏ, rơi xuống đất rồi tan biến không dấu vết.
Nhìn lòng bàn tay trống rỗng, lại thêm một viên đạo châu nữa biến mất, Tiêu Tế khẽ cau mày.
Chẳng lẽ... là tâm ma đang quấy nhiễu y sao?
Thực ra, Tiêu Tế mơ hồ hiểu được đáp án, nhưng lại cảm thấy khó mà tin nổi.
Tại sao... lại là Tô Vân Khanh?
Bỗng nhiên, một móng vuốt trắng nõn xinh đẹp vươn ra, đặt trên mặt đất bên trái bồ đoàn của Tiêu Tế, giọng điệu lười nhác vang lên:
"Tiêu tiểu tử, lại thất bại rồi?"
Tiêu Tế khẽ động tâm niệm, viên đạo châu trong lòng bàn tay liền biến mất, y thản nhiên nói:
"Thần quân nếu quá rảnh rỗi, không bằng đến sau núi bắt chuột đi."
Mèo trắng lập tức sa sầm mặt, nghiến răng nghiến lợi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!