Chương 77: Hiện đại 1

Lần này, Tô Vân Khanh quả thật chịu một phen khổ sở lớn. Cậu nào ngờ Tiêu Tế sau khi buông tay lại lộ ra dáng vẻ như thế, khiến cậu có khổ mà chẳng nói nên lời.

Khóc suốt hai ngày liền, đôi mắt gần như sưng vù thành trái đào.

Cũng là do cuối cùng Tiêu Tế lo lắng bệnh tình của Tô Vân Lam phát triển nặng hơn nên mới chịu buông tha cho cậu.

Việc này khiến Tô Vân Khanh tức giận đến mức suốt một ngày trời chẳng thèm đoái hoài đến Tiêu Tế lấy nửa lời.

Hai ngày sau, Tô Vân Lam tiếp nhận trị liệu khôi phục ký ức. Những ký ức năm xưa phần lớn đã quay lại, chỉ có một phần lộn xộn không nhớ nổi, song nhìn chung thì không có gì đáng ngại.

Tô Vân Khanh thấy vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đôi mày nhíu chặt của Tiêu Tế cũng đã giãn ra.

Chỉ có Tô Hành là tỏ vẻ hơi tiếc nuối.

Dù sao thì trước đây nhóc thường mượn danh Tô Vân Lam đi khắp nơi lừa ăn lừa uống, giờ mất đi cái cớ ấy, e rằng sau này không dễ sống như trước nữa.

Đúng lúc này, Tô Vân Khanh lại nhắc đến chuyện dẫn nhóc rời khỏi thế giới này, ánh mắt Tô Hành — vốn đã chán ngấy cuộc sống nơi này — lập tức sáng rỡ, miệng đồng tình không ngớt.

Bạch Hổ và Chu Minh những năm qua cũng bị giữ lại ở Kiếm Tông, chẳng thể đi đâu, cảm giác mới lạ cũng phai nhạt dần. Giờ nghe nói có cơ hội đến thế giới khác, dù không phải về quê nhà thì cũng phấn khởi ra mặt.

Thật ra, không ai hay biết, một phần lớn lý do Tô Vân Khanh nhất quyết muốn rời khỏi thế giới này, vốn là vì hệ thống giáo dục ở Địa Cầu hoàn thiện hơn nhiều.

Dù sao thì trong Kiếm Tông, đứa trẻ tầm tuổi như Tô Hành chỉ có một mình nhóc. Mà Tô Hành lại lanh lợi, ngạo mạn, ngày ngày đi theo Bạch Hổ làm mưa làm gió, tính tình cũng bị chiều đến hư rồi. Vẫn là đưa nhóc đến Địa Cầu, để nhóc trải qua chín năm giáo dục nghĩa vụ, có khi sẽ bớt gấu đi một chút.

Tất nhiên, mấy lời này Tô Vân Khanh tuyệt đối không thể nói với Tô Hành. Nói ra rồi, tám phần mười là đứa nhỏ kia lập tức quay đầu bỏ chạy, căn bản không cho cậu cơ hội đưa đi.

Thế là, Tô Vân Khanh chôn giấu tâm tư thật trong lòng, lấy cớ du ngoạn, lừa được một đoàn người, rầm rộ xuyên qua thời không, tiến đến Địa Cầu.Trước khi đến Địa Cầu, Tô Vân Khanh vốn còn lo lắng thân phận của vài người khó xử lý. Thế nhưng sau khi đến rồi, cậu lại phát hiện chuyện này hoàn toàn không cần bận tâm.

Bởi lẽ, do Địa Cầu và thế giới vốn thuộc hai chiều không gian khác nhau, nên trong khoảng thời gian Tô Vân Khanh vắng mặt, Địa Cầu đã trôi qua thêm vài trăm năm. Linh khí mấy phen phục hồi, không chỉ xuất hiện dị năng giả mà thậm chí còn bắt đầu tiếp nhận dân di cư từ tinh cầu khác.

Thế nên, Tô Vân Khanh liền thuận lợi đăng ký thân phận người di cư ngoài hành tinh cho cả nhóm, rồi dễ dàng cho Tô Hành nhập học tại Trường Tiểu học Thực nghiệm số Một khu vực này.

Tô Hành ban đầu đã lờ mờ nhận ra mình bị gài bẫy, nhưng sau một ngày đến lớp, lại còn thi triển dị năng khiến mình trở thành Vương của đám trẻ trong trường, nhóc lập tức bắt đầu hưởng thụ cảm giác thành tựu mà việc đi học mang lại.

Thậm chí mỗi ngày ra khỏi nhà, Tô Hành còn tiện tay lục một ít kho bạc riêng của Bạch Hổ và Chu Minh, miệng thì nói là để nuôi đàn em.

Tô Vân Khanh nhìn thấy hết: ...

Nhưng nghĩ lại, cậu lại thấy thôi cứ mặc kệ Tô Hành đi, chỉ cần không phạm pháp thì cũng coi như rèn luyện khả năng giao tiếp với bạn nhỏ đồng trang lứa.

Dù sao cũng còn hơn ở lại Kiếm Tông, suốt ngày chỉ quanh quẩn với mấy vị sư huynh, sư bá lớn hơn nhóc mấy chục, mấy trăm tuổi, hoặc các kiếm phó mặt không biểu cảm.

Tiếc là, chưa đi học được mấy ngày, Tô Hành đã kéo Tô Vân Khanh ra để... mách lẻo.

Tô Hành nghiêm túc nói với Tô Vân Khanh rằng: nhóc muốn đăng ký tham gia một chương trình thực tế dành cho phụ huynh và con cái.

Tô Vân Khanh vừa nghe xong, liền đoán được tám chín phần mười — thể nào Tô Hành cũng lại đem mình ra so đo với đám trẻ trong trường.

Bởi lẽ ngôi trường tiểu học Tô Hành theo học cũng xem như là trường tinh anh, học sinh ở đó hoặc là có dị năng được đặc cách, hoặc là con nhà gia thế hiển hách, điều kiện dư dả.

Thế nên nghe Tô Hành nói vậy, Tô Vân Khanh liền hỏi:

"Vì sao con muốn tham gia chương trình?"

Tô Hành đáp:

"Vì bạn Trần Gia Thạc lớp bên nói, cậu ta lên chương trình còn kiếm được tiền. Còn con thì vẫn đang xài tiền cha mẹ, nên là con không được tính là 'đại ca' thật sự."

"Nam tử hán chân chính thì phải tự kiếm tiền, nuôi anh em, nuôi gia đình. Con thấy lý do này rất có lý, nên con muốn đăng ký."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!