Chương 6: (Vô Đề)

Sau chuyện vừa rồi, mỗi khi Tô Vân Khanh ở một mình, hệ thống không còn thúc giục cậu đi giúp đỡ Tô Vân Lam và Tiêu Tế nữa.

Chỉ là, nó vẫn luôn giữ thái độ cảnh giác và nghi hoặc, sợ rằng Tô Vân Khanh thực sự sẽ biến suy nghĩ kia thành hành động.

Tô Vân Khanh thì lại thấy thoải mái hơn bao giờ hết, tìm một quyển sách tu luyện rồi ngồi trên giường đọc.

Đọc xong liền nghỉ ngơi.

Không còn sự lải nhải của hệ thống, Tô Vân Khanh có một giấc ngủ ngon lành suốt đêm.

Mà đêm nay, mọi thứ đều yên tĩnh, Tiêu Tế không đến, mèo trắng cũng không đến, hệ thống cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một chút.Hôm sau, dưới sự hộ tống của Giáp Tử, Tô Vân Khanh đến học quán dành cho đệ tử nội môn, nơi các trưởng lão giảng dạy về tâm pháp nhập môn và kiến thức liên quan đến Kiếm Tông.

Nói trắng ra, chính là đi học văn hóa.

Trước khi ra khỏi cửa, Tô Vân Khanh không đến gặp Tiêu Tế, nhưng vẫn chuẩn bị không ít điểm tâm, còn mang theo mấy dải tua kiếm đẹp mắt, lần lượt tặng cho các kiếm phu trông coi động phủ thay Tiêu Tế.

Cuối cùng, cậu lấy ra một sợi kiếm tua quý giá nhất, được dệt từ tơ băng tàm ngàn năm, giao cho kiếm phu nhờ chuyển cho Tiêu Tế.

Sau đó, liền rời đi.

Hệ thống thấy hành động này của Tô Vân Khanh, trong lòng không khỏi cười nhạo—cậu muốn lấy lòng tất cả mọi người, lại không biết bản thân đã phạm vào đại kỵ của Tiêu Tế.

Nhưng lần này, nó không nhắc nhở.

Bởi vì nó vẫn còn ghi hận đây: ký chủ này, một chút cũng không nghe lời!

Dưới sự hộ tống của Giáp Tử, Tô Vân Khanh rất nhanh đã đến học quán dành riêng cho đệ tử nội môn.

Hôm nay Tô Vân Khanh khoác một bộ thanh y giản dị, mái tóc đen dài cũng chỉ dùng một cây trâm đào mộc để vấn lên, để lộ gương mặt thanh tú trắng nõn cùng chiếc gáy mảnh khảnh, trông nhẹ nhàng khiêm nhường, hoàn toàn không muốn thu hút sự chú ý.

Nhưng không ngờ, vừa mới bước vào, vô số ánh mắt liền đồng loạt quét về phía cậu.

Những ánh mắt ấy mang theo đủ loại cảm xúc—có dò xét, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có khinh miệt—tựa như muốn xuyên thủng người cậu thành một cái sàng.

Tô Vân Khanh thầm than:

Danh hiệu đạo lữ của Kiếm Tôn quả nhiên vẫn quá nặng nề.

Giáp Tử thì lại chẳng để tâm, hắn trực tiếp đi tới trước, định bày bàn ghế cho Tô Vân Khanh ngay hàng đầu.

Thấy vậy, chân mày Tô Vân Khanh khẽ giật, lập tức ngăn cản Giáp Tử, bảo hắn mang bàn ghế ra góc khuất phía sau.

Giáp Tử cũng không nghĩ nhiều, liền nghe theo.

Sau khi bàn án đã đặt xuống, Tô Vân Khanh liền bảo Giáp Tử rời đi, tự mình lấy sách học từ trong nhẫn trữ vật ra, ngồi yên lặng lật xem.

Cùng lúc đó, vô số lời bàn tán khe khẽ truyền vào tai.

Những lời bàn tán này đại khái chia thành hai loại—một là ngưỡng mộ, hai là ghen ghét oán hận.

Ngưỡng mộ thì thế này—

"Oa, tôn thượng đích thân lệnh cho kiếm phó hộ tống phu nhân đến lớp, loại đãi ngộ này trước nay chưa từng có! Thật hâm mộ Tô Vân Khanh, vừa đẹp vừa gả được chỗ tốt."

"Đúng vậy đúng vậy, có lẽ đây chính là số mệnh. Hơn nữa, nhìn khí chất Tô Vân Khanh cũng rất sạch sẽ, tính tình dường như cũng ôn hòa, không kiêu căng như lời đồn. Ta có chút thích y rồi."

"Nói tới nói lui, ta vẫn là hâm mộ y có một phụ than như Tô hầu, có thể giúp y tìm được một vị phu quân như tôn thượng. Ô ô ô, số y đúng là may mắn trời ban."

Ghen ghét oán hận thì lại là thế này—

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!