Tô Vân Khanh vẻ mặt bình thản, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:
"Lâu chủ nếu thấy ngại, có thể che mặt lại, không cần nhìn ta."
Vạn Sĩ Tung: ...?
Một lúc sau, Vạn Sĩ Tung đưa tay chống cằm, bật cười khẽ:
"Ngươi dựa vào đâu mà bắt ta tin ngươi?"
Tô Vân Khanh biết Vạn Sĩ Tung đã nghĩ lệch hướng, nhưng lúc này cũng không vội phản bác, chỉ yên lặng bước tới gần.
Vạn Sĩ Tung khẽ nhướn mày, nhưng không hề né tránh, chỉ ngồi yên tại chỗ, ánh mắt sâu thẳm khó đoán nhìn Tô Vân Khanh đang tiến lại gần.
Khi Tô Vân Khanh dừng bước trước mặt hắn, liền thấp giọng nói:
"Vậy ta bắt mạch cho lâu chủ trước, thế này thì không có vấn đề gì chứ?"
Khi Tô Vân Khanh tiến đến gần, quanh người lặng lẽ lan tỏa một mùi hương nhè nhẹ, lạnh dịu mờ ảo, như có như không vương quanh chóp mũi Vạn Sĩ Tung, khiến toàn thân hắn như bị từng dòng khí mỏng manh vu. ốt ve, khơi gợi.
Huống hồ lúc này Tô Vân Khanh mặc y phục màu đen, lại càng làm nổi bật vóc dáng cao gầy, đẹp đẽ, khác hẳn cảm giác thanh khiết không thể chạm vào khi hắn khoác y phục trắng ngày trước.
Vạn Sĩ Tung suýt nữa không giữ nổi mình.
Thế nhưng hắn vốn là người có khả năng kiềm chế hơn người thường. Lúc này, vẻ mặt hơi phức tạp, chăm chú nhìn Tô Vân Khanh một hồi, rồi cuối cùng khẽ cười, môi nhếch lên lười biếng:
"Được thôi, phu nhân cứ xem thử."
Tô Vân Khanh: Đắc tội.
Vừa nói, Tô Vân Khanh vừa vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên cổ tay Vạn Sĩ Tung.
Đầu ngón tay Tô Vân Khanh rất mềm, không hề có vết chai, chạm vào giống như ngọc ấm, nhẹ nhàng lướt qua da thịt Vạn Sĩ Tung.
Vạn Sĩ Tung vừa để mặc Tô Vân Khanh bắt mạch, vừa kín đáo quan sát sắc mặt của hắn.
Thế nhưng kết quả lại khiến hắn thất vọng — bởi từ đầu đến cuối, Tô Vân Khanh chỉ cúi đầu tập trung, vẻ mặt chuyên chú nghiêm túc, hoàn toàn không liếc nhìn hắn lấy một cái.
Điều này khiến Vạn Sĩ Tung có phần không vui.
Hắn cho rằng Tô Vân Khanh đang dùng chiêu dụ rồi bỏ để lôi kéo mình.
Chuyện có thể chữa trị đan điền, hắn không phải hoàn toàn không tin — với thiên phú và kỳ duyên mà Tô Vân Khanh sở hữu, nói không chừng chỉ cần vài năm, đúng là có thể làm được.
Nhưng... không thể nhanh như vậy.
Hoặc cũng có thể, lần trước Tô Vân Khanh đã có khả năng làm được rồi, chỉ là do có Tiêu Tế bên cạnh nên không tiện nói ra.
Huống hồ, lời cuối cùng Tô Vân Khanh nói với hắn khi rời đi hôm đó cũng mập mờ đầy ẩn ý.
Vạn Sĩ Tung thật sự không thể tin được lần này Tô Vân Khanh nửa đêm đột nhiên đến đây, chỉ vì chuyện đan điền đơn thuần.
Đột nhiên, Tô Vân Khanh khẽ nói:
"Lâu chủ, ta mạo phạm một chút."
Vạn Sĩ Tung: ?
Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, Tô Vân Khanh đã lặng lẽ đưa một luồng linh lực thâm nhập vào cơ thể hắn. Luồng linh lực ấy vừa chạm vào, lập tức khiến rất nhiều thần văn ẩn tàng trong cơ thể Vạn Sĩ Tung sáng lên, lấp lánh ánh kim nhàn nhạt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!