Sau một lúc, một thiếu niên dáng dấp thanh tú, trên mặt có hai lúm đồng tiền, đẩy cửa bước vào, tay cầm một khay gỗ đỏ, trên khay có những chiếc bánh linh thực tinh xảo cùng một bình rượu trái cây ngọt nhẹ, bên cạnh là vài cuốn thoại bản.
Tô Vân Khanh thấy những thứ này, sắc mặt vốn có chút buồn bã bất giác dịu đi vài phần.
Trước đây, cậu luôn nghĩ rằng Tiêu Tế không đủ tỉ mỉ trong tình cảm, nhưng giờ đây nhìn lại, hóa ra y cũng khá chu đáo.
Nghĩ vậy, Tô Vân Khanh khẽ cười, nói lời cảm tạ rồi ra hiệu cho thiếu niên đặt khay xuống.
Chỉ có điều, khi thiếu niên vừa đặt khay xuống, bỗng nói:
"Đúng rồi, lâu chủ chúng ta có một thứ gửi tặng công tử, là một bức thư, ta để ở trong cuốn thoại bản."
Tô Vân Khanh nghe vậy, không khỏi ngẩng lên, lặng lẽ nhìn thiếu niên trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, thiếu niên bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh tỏa ra từ Tô Vân Khanh, khiến hắn cảm giác như cả người bị đóng băng.
Cậu giật mình một chút, nhưng chỉ là trong chốc lát, rất nhanh, Tô Vân Khanh khẽ chớp mi, như không có chuyện gì, cúi đầu mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Vậy sao? Ngươi đặt đồ xuống đi, đa tạ."
Nói xong, Tô Vân Khanh lại lấy vài viên linh thạch nhét vào tay thiếu niên.
Khi Tô Vân Khanh tiến lại gần, thiếu niên ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy cổ trắng nõn, thanh thoát của Tô Vân Khanh khi cậu cúi đầu, lại thấy bàn tay mềm mại ấm áp của Tô Vân Khanh cầm lấy tay hắn, thoảng qua một mùi hương nhè nhẹ khiến hắn không khỏi mê mẩn.
Với một chút ngây người, thiếu niên nhận ra mình đã bị cuốn hút. Tô Vân Khanh nhận ra điều đó, không khỏi khẽ mỉm cười.
Nụ cười ấy như hoa quỳnh nở rộ, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng của Tô Vân Khanh như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng mềm mại, thuần khiết.
Thiếu niên nhìn thấy nụ cười ấy, không khỏi đỏ mặt, trong lòng tự cảm thấy có chút hổ thẹn, nghĩ rằng mình chắc chắn vừa có chút ảo giác, sao một người đẹp dịu dàng như vậy lại có thể lộ ra vẻ mặt như vậy chứ?
Nghĩ tới đây, thiếu niên không kìm được nở một nụ cười ngây ngô, nghiêm túc nói:
"Đa tạ công tử ban thưởng, ngài thật tốt."
Tô Vân Khanh mỉm cười, buông tay thiếu niên ra, dịu dàng nói:
"Được rồi, ta biết ngươi vất vả, cũng không quấy rầy nữa, mau đi làm việc đi."
Thiếu niên vốn có chút lưu luyến, muốn ở lại thêm chốc lát bên Tô Vân Khanh, nhưng cậu đã mở miệng như vậy, hắn cũng không tiện nấn ná, đành luyến tiếc cảm tạ rồi rời đi.
Sau khi thiếu niên đi khỏi, Tô Vân Khanh đứng yên tại chỗ một hồi, nét ôn hòa trên gương mặt dần dần nhạt đi, cuối cùng chỉ còn lại vẻ đạm nhiên tĩnh lặng.
Cậu xoay người, đi đến bên bàn, khẽ nhấc quyển thoại bản đang đè trên khay, để lộ phong thư mà Tư Mệnh để lại.
Trong thư, Tư Mệnh dặn Tô Vân Khanh nhất định phải tìm đến Vạn Sĩ Tung trước tiên, nói người này rất quan trọng, hơn nữa chỗ ở lại gần Thiên Mệnh Các nhất.
Thế nhưng đến cuối thư, Tư Mệnh lại đổi giọng, bảo hệ thống vẫn luôn giám sát hành động của Tô Vân Khanh, khuyên cậu nên biết tự lo lấy thân, chớ nên hành động khinh suất. Hắn còn mập mờ nhắc đến chuyện Thần Thai, nói nếu Tô Vân Khanh còn muốn sống, thì đừng làm bậy.
Tô Vân Khanh nhìn hàng chữ nghiêng ngả trên giấy, bút tích lộ vẻ xốc nổi ngạo mạn, khóe môi liền khẽ nhếch, nở nụ cười lạnh.
Tô Vân Khanh đưa tay, trong lòng bàn tay hiện ra một ngọn lửa xanh lam, lặng lẽ thiêu rụi bức thư ấy.
Cậu lại không rõ Tư Mệnh đang tính toán điều gì sao?
Lạc Ngọc Kinh và Văn Thương Sóc tuy so với Vạn Sĩ Tung thì tính tình xem ra có phần bình ổn hơn, nhưng tu vi lại cao thâm khó lường, hành tung cũng quỷ quyệt, khó dò.
Chỉ có Vạn Sĩ Tung là khác.
Nếu còn trong Trung Ương Thành, hắn chưa chắc dám tùy tiện ra tay lấy mạng cậu. Dù có không thuyết phục được, vẫn còn đường xoay chuyển.
Tư Mệnh đâu có muốn lấy mạng cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!