Tô Vân Khanh nhìn xung quanh, rồi lại nhìn về phía Tiêu Tế, sau đó nhẹ nhàng lên tiếng:
"Nơi này không tiện lắm, chúng ta về chỗ ở rồi nói sau."
Tiêu Tế gật đầu, hiểu ý: Được.
Tô Vân Khanh vừa định đi, nhưng Tiêu Tế bất ngờ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu từ phía sau.
Tô Vân Khanh hơi giật mình, ánh mắt lộ ra vẻ thắc mắc, chưa kịp nói gì thì Tiêu Tế đã một tay ôm lấy eo cậu bế lên.
Tô Vân Khanh ban đầu hơi sửng sốt, nhưng ngay lập tức mỉm cười nhẹ, vươn tay ôm lấy cổ Tiêu Tế, như thể hoàn toàn thả lỏng.
Vậy là, Tiêu Tế bế Tô Vân Khanh trở về chỗ ở.
Theo yêu cầu của Tô Vân Khanh, hai người vào một căn nhà trên cây.
Cửa đóng lại, Tiêu Tế vung tay áo, một tia lửa bùng lên, đám than trong lò bếp cháy sáng.
Tiếng nổ lách tách vang lên, những điểm lửa đỏ bùng lên từ trong lò, không khí trong phòng cũng bắt đầu ấm dần.
Tiêu Tế nhẹ nhàng đặt Tô Vân Khanh xuống ghế, rồi lấy chăn đắp cho cậu, còn bản thân thì từ phía sau ôm lấy, nắm tay cậu để giữ ấm.
Dần dần, đôi tay vốn lạnh cóng của Tô Vân Khanh được Tiêu Tế giữ chặt, lại được hơi ấm của lửa lan tỏa, từ từ trở nên ấm áp và mềm mại hơn.
Làn da trắng sáng của Tô Vân Khanh cũng dần trở nên hồng hào, không còn sắc mặt nhợt nhạt, yếu ớt như trước nữa.
Tiêu Tế nhìn thấy, lòng nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, y đứng dậy, rót cho Tô Vân Khanh một cốc trà gừng ấm, đưa cho cậu để vừa giữ ấm tay vừa từ từ uống.
Sau khi Tô Vân Khanh cầm cốc trà, cậu yên lặng nhìn vào hơi nước bốc lên từ trà, vẻ mặt có chút mơ màng, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Một lúc sau, Tô Vân Khanh khẽ nhắm mắt lại, rồi ngẩng lên cười nhẹ, nói:
"Lúc nãy em định nói gì, bỗng dưng lại quên mất."
Tiêu Tế hơi nhướn mày, trong lòng thực ra không mấy tin tưởng, nhưng Tô Vân Khanh nhìn qua đúng là có vẻ bị lạnh, nên y cũng không truy cứu thêm, chỉ khẽ nói:
"Vậy em từ từ nghĩ lại đi."
Tô Vân Khanh gật đầu, rồi cúi đầu nhấp một ngụm trà gừng. Uống xong, môi cậu hơi dính một chút nước, sắc mặt cũng dần trở nên hồng hào một chút.
Lúc này, như thể mới chợt nhớ ra điều gì, lặng lẽ đặt chén trà xuống, cuối cùng mới lên tiếng:
"À đúng rồi, phu quân, chàng làm sao biết trên đời lại có loại dược này?"
Tiêu Tế nghe thấy câu hỏi của Tô Vân Khanh, ánh mắt thoáng động, không khỏi cười nhạt:
"Em lại đang nghĩ ngợi vẩn vơ gì?"
Tô Vân Khanh im lặng nhìn Tiêu Tế một lúc, rồi chậm rãi nói:
"Phu quân lại lấy mình làm chuẩn mực rồi."
Tiêu Tế im lặng, một lúc lâu sau cũng không phản bác, chỉ trầm tư một lát rồi mới lên tiếng:
"Chuyện này là ta biết từ hồi ở Kiếm Các."
Tô Vân Khanh nhìn y.
Tiêu Tế tiếp lời: "Lúc Kiếm Các còn hưng thịnh, đệ tử nhiều vô số, không ít quý tộc cũng đưa con cái, những người thừa kế tương lai hay con cháu trong tộc tới đó học kiếm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!