Chương 43: (Vô Đề)

Ý niệm ấy vừa lóe lên, Tô Vân Khanh bất giác khẽ nhướng mày. Đang lúc còn muốn cẩn thận nhìn kỹ vị Tư Mệnh trước mặt, thì Tiêu Tế bên cạnh bỗng nhàn nhạt mở lời:

"Vừa rồi là đạo lữ của tại hạ gõ Vấn Mệnh Trung. Theo quy củ của Thiên Mệnh Các, y có thể thỉnh Tư Mệnh chiêm một quẻ."

Tô Vân Khanh hoàn hồn, lặng lẽ liếc Tiêu Tế một cái, rồi mỉm cười, nắm chặt tay y.

Tiêu Tế cũng đưa tay đáp lại.

Tư Mệnh nghe lời ấy, lại thấy hai người như chốn không người mà giao nhau ánh mắt, nơi đáy mắt thoáng hiện một tia u ám, song rất nhanh liền thu lại, thần sắc trở về dáng vẻ thanh hòa đoan chính, mỉm cười điềm đạm mà rằng:

"Lẽ dĩ nhiên. Dù Tô công tử không gõ chuông Vấn Mệnh, ta cũng đã đồng ý thay Tiêu huynh chiêm một quẻ. Với tình nghĩa giữa ta và Tiêu huynh, thật chẳng cần Tô công tử phải phí công đến vậy."

Một câu Tiêu huynh, một câu Tô công tử, thân mật hay xa cách phân biệt rõ ràng.

Tiêu Tế xưa nay chậm hiểu, chẳng nhận ra điều chi khác thường, nhưng Tô Vân Khanh thì lập tức cảm thấy được tia ác ý mỏng nhẹ kia, ẩn trong lớp vỏ khách khí lễ độ.

Lúc này, chẳng phải là xem ai trà hơn ai đó sao?

Tô Vân Khanh dĩ nhiên chẳng chịu thua, liền khẽ mỉm cười. Ngón tay nhẹ nhàng vạch thành một vòng nhỏ trong lòng bàn tay Tiêu Tế, khiến y lập tức phân tâm, không tự chủ nhíu mày, siết chặt tay cậu.

Lúc này, Tô Vân Khanh mới chậm rãi cong môi, ngước mắt nhìn về phía Tư Mệnh, nói:

"Tư Mệnh nói vậy cũng phải, chỉ là ta không muốn phu quân nhọc lòng, nên tự mình thử một lần, không ngờ lại thật sự gõ vang được chuông Vấn Mệnh."

Tư Mệnh: ...

Khiêu khích rành rành.

Thần sắc Tư Mệnh thoáng lạnh xuống, song ánh mắt khẽ động, rồi nhanh chóng lấy lại vẻ trấn định. Đối với hắn mà nói, hắn biết rõ thân phận của Tô Vân Khanh, cơ hội áp chế đối phương về sau nhiều không đếm xuể, nên cũng không vội, để y đắc ý đôi chút lời nói lúc này cũng chẳng sao.

Huống chi kẻ như Tô Vân Khanh, biết rõ thân phận hắn mà còn dám khoe khoang ân ái trước mặt hắn, chẳng lẽ không sợ chết đến nhanh hơn sao?

Loại nhiệm vụ giả thích giở trò thông minh vặt như vậy, hắn đã gặp không ít. Nhưng cuối cùng, trước sức mạnh tuyệt đối, chẳng phải từng tên một đều ngoan ngoãn cúi đầu chịu thua?

Nghĩ vậy, trong lòng Tư Mệnh bỗng dâng lên một tia kiêu cao thản nhiên, gương mặt lại càng thêm lạnh lùng nhàn nhạt. Hắn mỉm cười liếc nhìn Tô Vân Khanh một cái, nói:

"Tô công tử quá lời rồi. Đã vậy, ta sẽ bắt đầu chiêm quẻ."

Dừng một thoáng, ánh mắt Tư Mệnh lại rơi lên người Tiêu Tế:

"Cũng thỉnh Tiêu huynh tạm thời tránh mặt. Chiêm đoán không thể có người quấy nhiễu, nếu không dễ ảnh hưởng đến kết quả."

Tiêu Tế nghe vậy, lặng lẽ nhìn Tô Vân Khanh một cái.

Tô Vân Khanh bắt gặp ánh mắt y, khẽ cười nói:

"Phu quân cứ đi đi. Em thấy Tư Mệnh dung mạo đoan chính, lại ôn hòa lễ độ, hẳn là sẽ chiêm đoán cho em rõ ràng tường tận."

Tiêu Tế vốn còn lo Tô Vân Khanh sẽ để bụng, định nói đôi lời an ủi rồi mới rời đi, nào ngờ vừa nghe cậu bỗng dưng khen Tư Mệnh, sắc mặt không khỏi hơi đổi.

Lẽ nào, dung mạo Tư Mệnh quả thực khiến người mê muội đến vậy?

Có điều, nghĩ đến việc Tô Vân Khanh đã bằng lòng chiêm quẻ, Tiêu Tế lúc này cũng không tiện nhiều lời, chỉ dặn dò đôi câu, rồi xoay người bước ra khỏi thần điện.

Ngay sau khi Tiêu Tế rời đi, đại môn thần điện liền lặng lẽ khép lại, không một tiếng động.

Ánh sáng trong điện cũng dần trở nên u ám, sắc trời trầm xuống, mà nụ cười ôn hòa, thuần lương trên gương mặt Tư Mệnh cũng theo đó mà biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại một tầng hàn ý âm trầm, sắc lạnh như băng.

Chỉ thấy hắn trầm mặc giơ tay, khẽ vuốt lên chiếc bạch ngọc giới chỉ đang đeo nơi ngón tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!