Chương 41: (Vô Đề)

Từ khi thiên cơ của Thiên Mệnh Các vừa truyền ra, quả nhiên liền có không ít tu sĩ nghe gió mà động, kéo đến Thiên Diễn Kiếm Tông dò hỏi tin tức.

May thay, Tiêu Tế đã phòng bị từ trước, lệnh cho kiếm phó thủ chặt động phủ, canh gác nghiêm mật, đến một giọt nước cũng khó lọt qua, khiến bọn người kia đành phải ngậm ngùi mà lui bước.

Về phần Tô Vân Lam, thì dưới sự dặn dò kín đáo của Tô Vân Khanh, đã được Tiêu Tế âm thầm đưa ra khỏi Thiên Diễn Kiếm Tông — hắn còn cần tiếp tục chuyển dời những sản nghiệp trọng yếu của Tô gia cùng mạch linh thạch, phòng khi có kẻ dòm ngó mưu toan nhân cơ hội ra tay.

Quả nhiên, trên đường về, Tô Vân Lam đã chạm trán không ít kẻ định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. May mà trong giới chỉ Tô Vân Khanh đưa cho có cất giữ không ít yêu thú lợi hại, nhất là chuột tìm bảo vẫn còn đó, đã giúp hắn hóa giải mấy lần kiếp nạn.

Xem ra, sự lo liệu từ trước của Tô Vân Khanh quả là không thừa.

Còn về phía Tiêu Tế và Tô Vân Khanh, thì Tiêu Tế đích thân luyện ra hai thân thế giả đặt trong động phủ, giao cho kiếm phó canh giữ nghiêm ngặt, còn bản thân thì âm thầm cùng Tô Vân Khanh lên đường, hướng về Thiên Mệnh Các cách xa ngàn dặm.

Đường đến Thiên Mệnh Các xa xôi vạn dặm, dù có phi kiếm không nghỉ ngày đêm, cũng phải mất ba ngày ba đêm mới đến nơi.

Huống chi Tô Vân Khanh vừa mới trải qua lôi kiếp, thân thể còn suy yếu, Tiêu Tế tự nhiên không có ý định cưỡng cầu tốc độ.

Dù sao thì nay tin tức đã lan khắp toàn cõi đại lục Vân Châu, Tô Vân Lam cũng đã bình an trở về Tô gia, lại không ai rõ tung tích thực sự của họ, trễ chừng ba năm ngày cũng chẳng hề gì.

Huống chi, Tô Vân Khanh còn có kế hoạch khác.

Ngày đầu tiên, theo đề nghị của Tô Vân Khanh, Tiêu Tế và cậu cùng nhau đến thành trì phồn hoa bậc nhất đại lục Vân Châu — Trung ương thành, tạm dừng chân nghỉ ngơi.

Mấy trăm năm trước, đại lục Vân Châu vốn là nơi mấy đế quốc tu chân cùng tồn tại. Về sau, long mạch mà các đế quốc ấy dựa vào để sinh tồn lần lượt cạn kiệt linh khí, hoặc tiêu vong, hoặc ẩn đi, khiến các đế quốc lần lượt sụp đổ như lâu đài cát.

Trung ương thành chính là phế đô của Sở quốc — một trong những đế quốc tu chân hưng thịnh nhất thuở xưa.

Hiện tại, nơi đây đã phát triển thành trung tâm giao dịch và trung tâm giao thương phồn thịnh nhất đại lục. Tu sĩ từ khắp nơi, kẻ đến người đi, đều có thể lui tới nơi này để trao đổi vật tư, linh thạch.

So với sự nghiêm cẩn, trang nghiêm của Thiên Diễn Kiếm Tông, khi Tô Vân Khanh đặt chân vào Trung ương thành — một nơi ngập tràn khói lửa nhân gian, trong lòng lại dâng lên một cảm giác thân quen khó nói nên lời.

Trung ương thành phân làm ba tầng:

Thượng thành, Trung thành, và Hạ thành. Ba nơi dùng con kênh nhân tạo và tường cao ngăn cách, phân tầng rạch ròi, quy củ nghiêm minh.

Giữa Thượng thành và Trung thành là một bức tường cao khắc đầy trận văn kim sắc, không có lệnh bài không thể qua. Còn Trung thành và Hạ thành thì bị ngăn bởi một con kênh rộng, trên mặt nước là một cây đại kiều, từng tốp tu sĩ vận hắc bào qua lại trên cầu, trông giữ chặt chẽ, tránh cho nhân lưu giữa Trung và Hạ thành hỗn loạn qua lại.

Tô Vân Khanh và Tiêu Tế ban đầu tiến vào Trung thành tìm khách điếm nghỉ. Khi ánh mắt lướt qua Thượng thành rực rỡ linh quang đèn lửa và Hạ thành u ám quỷ khí đằng đằng, cậu không khỏi khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

"Trung ương thành này quả thật kỳ dị. Không rõ trong Thượng thành và Hạ thành rốt cuộc là nơi như thế nào."

Tiêu Tế nhẹ giọng đáp:

"Thượng, Trung, Hạ tam thành, ta đều từng đặt chân đến."

Tô Vân Khanh bất giác ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn y.

Tiêu Tế đảo mắt nhìn quanh một vòng, đoạn nói:

"Chờ vào khách điếm rồi hẵng nói."

Tô Vân Khanh cong môi mỉm cười: Được.Cuối cùng, hai người chọn một tửu lâu xa hoa nhất trong Trung thành, nơi khách qua lại đông đúc, người đến kẻ đi chẳng lúc nào ngớt.

Vừa bước vào tửu lâu, mùi hương dìu dịu như mây khói đã lan tỏa khắp nơi. Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những ca cơ mỹ mạo đang ca múa giữa đài tròn trên lầu hai, phấn kim tung bay, cảnh sắc lay động lòng người.

Tiêu sái như thường, Tiêu Tế không hề liếc mắt nhìn lấy một cái, chỉ thản nhiên yêu cầu một gian nhã thất tốt nhất, rồi đưa Tô Vân Khanh vào trong.

Nhã gian này, so với tửu lâu trong Thiên Diễn Thành còn tinh xảo gấp bội. Cửa vào là một bức bình phong bằng lưu ly hổ phách, trên khắc hình mèo vờn bướm, sinh động như thật. Góc tường đặt một bình sứ cao cắm mấy nhành bạch mai, mùi hương nhè nhẹ như có như không.

Trên kệ bày đồ cổ đều là kì trân dị bảo. Sau bình phong một chiếc trường kỷ khảm vàng mềm mại, phía sau lại là một lớp bình phong nữa, bước qua đó mới đến chiếc giường chạm hoa bằng gỗ lê có bậc bước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!