Chương 40: (Vô Đề)

Tô Vân Khanh độ kiếp trong hoàn cảnh tưởng chừng trùng trùng hiểm nguy, lại bình an vượt qua.

Đám tu sĩ vây quanh quan sát từ xa có lẽ không hay biết, nhưng Tiêu Tế đứng gần, rõ ràng phát giác được sự bất thường trong lần lôi kiếp này.

Đặc biệt là khi Tô Vân Khanh lặng lẽ ngẩng đầu, môi mỏng khẽ động, hướng về lôi vân nói mấy câu—ngay sau đó, cường độ của lôi kiếp lại trùng hợp đến kỳ lạ mà đột ngột giảm xuống, khiến nghi ngờ trong lòng y dâng lên đến cực điểm.

Song, khi ấy Tô Vân Khanh tựa như cố tình che giấu cảm tri của mình, lại thêm mây đen cuồn cuộn, y cũng không trông rõ cậu rốt cuộc đã nói những gì.

Tiêu Tế: ...

Nhưng cho dù như vậy, Tiêu Tế vẫn không hề lưu lại chút lực nào, suốt quá trình luôn chặt chẽ cầm lấy Thần Khuyết, dốc toàn lực trợ giúp Tô Vân Khanh vượt qua đạo lôi kiếp cuối cùng.

Khi đạo lôi kiếp cuối cùng kết thúc, Tiêu Tế từ nơi cao xa nhìn xuống, thấy Tô Vân Khanh trong một thân bạch y tả tơi, thân thể suy yếu ngã quỵ trên mặt đất, ngẩng đầu lên, bên môi vương máu, giọng khàn khàn khẽ gọi tên y—chỉ một tiếng thôi, trong đầu Tiêu Tế bỗng nhiên như sấm động vang trời.

Chỉ trong khoảnh khắc, mọi nghi ngờ vừa rồi đều bị y ném ra sau đầu. Tiêu Tế lập tức phi thân hạ xuống, ôm lấy Tô Vân Khanh, hóa thành tia sáng tiến thẳng vào tẩm điện.

Hiện giờ đang là giữa mùa đông, tẩm điện của Tiêu Tế đã đổi sang dùng hương Thụy Lân, loại hương thơm ấm áp, hòa quyện với mùi hương của thủy tiên đang nở rộ, thanh nhã xen lẫn một chút nồng đượm.

Tất nhiên, những điều này đều là dụng tâm của Tô Vân Khanh.

Bình thường Tiêu Tế vốn không ưa mấy thứ này, nhiều lắm cũng chỉ lúc bói toán hoặc chép kinh mới thắp một chút hương Giáng Chân hay Long Não.

Giờ đây Tô Vân Khanh bị lôi kiếp bổ cho kiệt sức, chỉ có thể lặng lẽ rúc vào lòng Tiêu Tế.

Thế nhưng, khi cậu ngửi thấy hương thơm quen thuộc trong tẩm điện của Tiêu Tế, cảm nhận được vòng tay ấm áp và dòng linh lực dịu dàng truyền đến từ lòng bàn tay y—dù thân thể vẫn đau nhức tựa xương cốt bị nghiền nát từ bên trong, nhưng cả người lại bất giác thả lỏng.

Vừa rồi Tô Vân Khanh đã dốc cạn tâm thần, cưỡng ép truyền câu kia ra ngoài bằng thần niệm, chỉ một câu mà gần như hao tổn nguyên khí, đoạn sau lôi kiếp như thế nào vượt qua được, chính cậu cũng không rõ.

May là có Tiêu Tế, lại may mắn mang theo đủ đan dược.

Khóe môi Tô Vân Khanh khẽ hiện một nụ cười nhạt.

Tiêu Tế vừa đặt cậu lên nhuyễn tháp, đang định xoay người đi lấy đan dược, thì Tô Vân Khanh bỗng nhiên ho dữ dội, lại còn vươn tay ra cố sức giữ lấy y.

Tô Vân Khanh càng ho, nơi đôi môi mỏng tái nhợt lại càng rỉ ra chút máu đỏ tươi, khiến Tiêu Tế giật mình kinh hãi, đau lòng xen lẫn bất lực, đành lập tức quay lại ôm chặt lấy Tô Vân Khanh.

Y đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng y, lòng bàn tay truyền linh lực ấm áp, vừa an ủi vừa dỗ dành:

"Ta không đi, đừng vội."

Tô Vân Khanh được Tiêu Tế ôm như vậy, sau một hồi ho đến kiệt lực rốt cuộc cũng dần dần dịu xuống. Ngón tay trắng mảnh níu lấy tay áo y, khẽ tựa vào lòng y, chỉ còn lại tiếng thở yếu ớt.

Dáng vẻ nương tựa ấy khiến trái tim Tiêu Tế run rẩy, mọi nghi ngờ lúc nãy hoàn toàn bị vứt ra sau đầu, chỉ còn lại cảm giác xót xa bất lực.

Tô Vân Khanh hàng mi dài khẽ rung, vẫn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cuộn người trong lòng Tiêu Tế, yếu ớt không nói nên lời.

Tiêu Tế cũng chỉ đành lẳng lặng ôm lấy Tô Vân Khanh.

Một lúc sau, Tô Vân Khanh vì mệt mỏi quá độ, mấy lần muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại chẳng thể thốt nên lời, cuối cùng chẳng hay biết gì mà thiếp đi mất.

Cảnh ấy khiến Tiêu Tế giật mình sợ hãi, còn tưởng cậu hôn mê rồi.

May mà bắt mạch, phát hiện chỉ là cơ thể quá suy kiệt, nên mới ngủ thiếp đi.

Tiêu Tế lúc này khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại, trắng nõn của Tô Vân Khanh, trong lòng muôn vàn cảm xúc đan xen, không nói thành lời.

Một lúc sau, Tiêu Tế khẽ thở dài, vươn tay nhẹ nhàng, đầu ngón tay ngưng tụ một tia linh quang, cẩn thận lau đi vết máu bên khóe môi Tô Vân Khanh. Bàn tay thon dài không tự chủ được mà vuốt nhẹ lên gương mặt nghiêng hơi tái nhợt của cậu.

Vẫn là cảm giác mịn màng như sứ, chỉ là... có vẻ thịt đã ít đi một chút.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!